CHƯƠNG 105: HOA NỞ HAI ĐOÁ

77 2 0
                                    

Nếu không nấu được cơm ngon thì sẽ bị đổi người, Tây Nam Vương cảm thấy áp lực quá nhiều.

Sở Uyên ngồi trên băng ghế nhỏ, thấy hắn đứng bất động trước bếp lò nửa ngày trời, vì vậy hỏi: " Ngươi định sẽ làm phép nấu cơm sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: " Thật sự muốn ăn cá chiên sao? Không ăn trứng chiên hả?"

Sở Uyên lắc đầu: " Không ăn."

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lấy trên xà nhà xuống một con cá.

Sở Uyên nhắc nhở: " Phải làm thành hình lẵng hoa."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nhìn thẳng hắn một lúc, thỏa hiệp: " Được rồi, chín thôi cũng được."

May mắn là cá đã được xử lý sạch sẽ từ trước, Đoạn Bạch Nguyệt đổ dầu mỡ vào nồi, sau đó dè dè dặt dặt thả cá vào.

Sở Uyên toàn tâm toàn ý chờ cơm ăn.

Một lát sau, tiếng xì xì xoẹt xoẹt póc póc tùm tùm vang lên, thậm chí còn có mùi thơm thơm tản ra trong không khí, Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ cũng thấy có cảm giác thành tựu lắm. Cháy dính đáy nồi tất nhiên là sẽ cháy dính rồi, nhưng thành công là ở chỗ ít nhất cá cũng chín. Sau khi đem được con cá ra khỏi nồi, nhìn lại thì...nát bẹp đến nhìn không ra hình dạng của cá nữa. Đoạn Bạch Nguyệt lại cho thêm ít muối và nước tương.

Sở Uyên hỏi: " Xong chưa?"

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn cái đống đen thùi lùi trong mâm, tỉnh táo nói: " Vẫn chưa!"

Sở Uyên nói: " Nha~!"

Đoạn Bạch Nguyệt lại lấy một ít hành lá thái nhỏ rồi rắc lên.

......

Thực sự là thê thảm đến độ không nỡ nhìn.

Sở Uyên đứng dậy bước tới.

Đoạn Bạch Nguyệt quả quyết lấy lồng đậy thức ăn úp lên cái mâm, sau đó ôm Sở Uyên bước ra khỏi phòng bếp.

Sở Uyên thở dài: " Tương lai chắc sẽ phải chết đói rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt nhấn mạnh: " Ít nhất ta cũng biết vo gạo."

Sở Uyên hỏi: " Mỗi bữa đều chỉ ăn gạo sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Ngươi còn muốn ăn cái gì, ta học nấu là được."

Sở Uyên tựa cằm lên vai hắn, nói: " Phật khiêu tường."

Đoạn Bạch Nguyệt lừa: " Được, tương lai già rồi, cách hai ba ngày sẽ khiêu cho ngươi ăn một lần."

Sở Uyên lại nói: " Còn có năm chén tám món nữa."

Đoạn Bạch Nguyệt lập tức đáp ứng: " Được được được."

Không thèm suy nghĩ chút nào đã trả lời, bởi vậy cũng không thấy có chút nào đáng tin.

Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn, thầm nghĩ, hay là đổi một người khác đi, dù sao Đại Sở nhiều người như vậy mà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Không cho phép đổi."

Sở Uyên bĩu môi.

Ngươi quản ta!

Ngươi quản TRẪM!!

Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm chặt hơn chút nữa.

Thời gian hai tháng, nói dài cũng dài, nói ngắn thì cũng ngắn.

Chuyện ở Đông Hải đã xử lý xong bảy tám phần, quan viên địa phương mới được điều động cũng đã cưỡi ngựa tới nhậm chức. Đêm trước khi đi, Diệp Cẩn ngồi trên nóc nhà, trơ mắt nhìn người nào đó không những vào phòng của ca ca mình, mà thậm chí còn thổi tắt ánh nến.

Thẩm Thiên Phong nói: " Có lẽ là đang bàn công chuyện."

Diệp Cẩn tỉnh táo nói: " Ừ!"

Tối lửa tắt đèn, bốn bề vắng lặng, thảo luận chuyện quốc gia đại sự chính yếu cơ mật, không thể nào hợp lý hơn được nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào đầu giường, đưa tay ôm Sở Uyên vào lòng, hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ là yên lặng dựa vào nhau, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào rì rào ngoài cửa sổ.

Sau nửa đêm, Sở Uyên nhắm mắt lại, ngủ rất sâu.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, ôn nhu hôn lên tóc mai của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Sở quân ban sư hồi triều, Đoạn Bạch Nguyệt cũng dẫn theo bộ hạ lên đường trở về tây nam. Dân chúng chen lấn hai bên đường, cũng rất là luyến tiếc, thứ nhất là luyến tiếc Hoàng thượng, thứ hai cũng vô cùng không nỡ xa Tây Nam Vương. Dù sao trong khoảng thời gian ở đây, quân đội tây nam ba không năm lúc sẽ phát gạo phát mì cho dân chúng, thậm chí còn có thịt khô mứt quả, còn có các loại nấm trong núi rừng ở Đại Lý phơi khô, lấy ra hầm canh hầm cháo, hương vị lưu lại trong miệng có thể kéo dài đến tận sang năm.

Vẫn còn chưa ăn đủ nữa, vì sao đã đi rồi!

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ