CHƯƠNG 5: BIẾN ĐỘNG TRONG CUNG

178 7 1
                                    

Từ khách điếm đến vương thành ngày đi đêm chạy cũng phải mất nửa tháng. Ngựa kéo xe đều là ngựa tốt, một roi quất xuống chạy chỉ thua cưỡi mây đạp gió thôi. Ban đầu Đoạn Dao còn kiên trì muốn ngồi xe ngựa nhưng sau ba bốn lần bị đập đầu vào thùng xe mới không cam lòng bỏ ấm lô xuống, chạy ra ngoài cùng mọi người cưỡi ngựa. Trên sơn đạo gió thổi vù vù, hai tai như bị đông lạnh, mặt mũi cũng đỏ bừng. Vì vậy Đoạn Dao ở trong lòng đem Đoạn Bạch Nguyệt hung hăng chà đạp một phen.

Lần sau nếu sư phụ lại tá thi hoàn hồn, nhất định phải để hắn mang ca ca đi theo.

Mưa xuân năm nay dường như kéo dài hơn trước, dù hoa dại hai bên đường đã nở nhưng bầu không khí vẫn trong trẻo lành lạnh. Quán ăn đã sớm đông nghịt người, ăn xong một chén cháo cá nóng hổi dậy hương thơm phức, tay chân mới dần ấm lại. Đoạn Dao xoa xoa miệng thanh toán tiền, sau đó trở về Cẩm Tú Phường – là điểm liên lạc Tây Nam phủ âm thầm kiến tạo trong vương thành. Bên ngoài nhìn như cửa hiệu buôn vải vóc, chưởng quỹ tên là Ngưu Mãn, phu nhân chính là nhũ mẫu của Đoạn Bạch Nguyệt, hơn mười năm trước mới được phái đi vương thành.

"Ngưu thúc." Đoạn Dao xách một bao điểm tâm chào hỏi. " Những người còn lại đâu?"

"Đều ở thư phòng." Ngưu Mãn ra hiệu hắn nhỏ giọng chút. " Vương gia dường như không cao hứng lắm, Tiểu Vương gia cẩn thận một chút."

Lại mất hứng sao?? Đoạn Dao không hiểu, lúc trước một lòng một dạ vội vàng chạy tới vương thành, giờ vất vả lắm mới tới được, lẽ ra nên ăn mừng một phen mới đúng, còn tưởng tối nay mở tiệc chiêu đãi.

"Tiểu Vương gia mua điểm tâm cho Vương gia sao?" Ngưu Mãn lại hỏi. " Điểm tâm nhà đó phải ăn lúc còn nóng mới ngon."

" Đem cho Ngưu thẩm ăn đi, ta vẫn là không nên tự rước xui xẻo." Đoạn Dao quyết đoán đưa điểm tâm cho hắn, để tránh làm người vô tội bị hại.

"A? Ôi chao! Tiểu vương gia lại muốn đi đâu?" Ngưu Mãn ở phía sau gọi.

"Ra ngoài đi dạo!" Đoạn Dao một bước bay lên cây cao, từ tường viện nhảy ra ngoài.

Ngưu Mãn thấy thế lại đau đầu, Vương gia đã nói lần này là âm thầm tới vương thành, Tiểu Vương gia sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy, nếu có người phát hiện thì sao, đây là đang ở dưới chân thiên tử a.

Vương thành tuy lớn nhưng Đoạn Dao vốn cũng không phải người thích xem náo nhiệt, vì vậy đi dạo lung tung ở trên đường hồi lâu, vừa ngẩng đầu liền thấy một hiệu cầm đồ.

Cầm đồ....Nơi Sa Đạt ở? Đoạn Dao nhìn quanh thấy chẳng ai chú ý đến mình liền lẻn vào từ cửa sau.

Một sân toàn gà mái.

Đoạn Dao: "..."

Thấy có người xông vào, đàn gà tưởng có người đến cho ăn liền ào tới như ong vỡ tổ cục cục tác tác, trong lòng Đoạn Dao không ngừng kêu khổ, lại nghe có người đang đi về phía này.

"Ngươi xem, gà đói bụng thôi mà." Cửa gỗ bị mở ra, hai nam nhân một béo một gầy tiến vào.

"Giờ không thể so với lúc trước, trong nhà đang có khách nhân, cẩn thận một chút vẫn hơn." Người gầy nói. " Người ở lâu khó tránh sẽ gây ra động tĩnh ngoài ý muốn, chớ để xảy ra sai lầm."

"Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng, giờ xem xong rồi, đều là gà thôi, có thể trở về chưa?" Tên còn lại ngáp dài.

Đoạn Dao trốn sau phiến đá nhìn hai người đi xa mới lặng yên không tiếng động đi theo.

Tiệm cầm đồ này không lớn nên Đoạn Dao chỉ mất một lúc đã nắm được bố cục, chỉ có hai tòa nhà, trong đó có một tòa cho người ở, xem giọng nói và trang phục hình như đúng là từ Tây Vực tới.

Người trong nhà đang ăn, Đoạn Dao nhìn nhằm nhằm một lúc cảm thấy có chút buồn bực. Tuy hắn không hiểu biết về A Nỗ quốc, nhưng nếu có thể cùng Sở quốc tạo ra một bức bình phong ngoài đại mạc thì Sa Đạt ắt hẳn phải là người có chút năng lực và tính cảnh giác cao mới đúng. Nhưng vì sao hắn lại không hề biết phải che giấu hành tung, giữa ban ngày ban mặt vẫn có thể nghênh ngang ngồi trong nhà, bốn phía ngay cả một thị vệ cũng không có.

Cơm nước xong xuôi, Sa Đạt đứng dậy đi quanh sân hai vòng rồi trở về phòng rửa mặt nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn đặc biệt hỏi sáng mai ăn gì, tựa hồ quan tâm lớn nhất của hắn chỉ là ăn với ngủ.

Đoạn Dao: "..."

Đây mà là Sa Đạt Vương gì chứ, ngu xuẩn như vậy, chẳng giống kẻ mưu mô quỷ kế chút nào.

Phía trước hiệu cầm đồ làm ăn phát đạt, Đoạn Dao lớn lên ở tây nam, am hiểu dịch dung lại thường bị bắt giả trang thành thiếu nữ, vì vậy cũng không sợ bị người phát hiện, tay nắm một cây trâm rồi uyển chuyển đi vào kiếm người nói chuyện, thuận tiện quan sát xung quanh một chút, nhưng thật sự không phát hiện được chút dị thường nào.

"Vị tiểu thư này." Ra khỏi hiệu cầm đồ liền có người đi theo.

Đoạn Dao dừng bước nhìn hắn một cái, chỉ thấy là một nam tử chừng hai mươi tuổi, mặt mày gian trá.

"Tiểu thư gặp phiền phức gì sao?" Nam tử tươi cười khả cúc, y phục ngợp mùi phấn son, chưa đến gần đã khiến người gay mũi.

Đoạn Dao lườm hắn một cái, tự mình đi về phía trước, tự nhủ ngươi nghìn vạn lần đừng có không biết điều mà kéo ta, nếu không chặt tay ngươi.

"Cô nương phải cẩn thận với người này, hắn là nô dịch của Hồng Hương Lâu." Một đại thẩm đi qua thấy vậy nhỏ giọng nhắc nhở.

Đoạn Dao nhướng mi, thanh lâu a...

"Tiểu thư, Tiểu thư đi chậm chút." Nam tử lại đuổi tới.

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ