CHƯƠNG 120: XUÔI NAM

90 2 0
                                    

Điện Ôn Tuyền vừa mới được tân trang lại, nhìn tinh xảo hơn lúc trước rất nhiều. Nội thị đều đã lui ra ngoài từ lâu, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào trong ngực: " Nơi này đã tu sửa lại sao?"

" Ừ, là Mộc Si tiền bối làm." Sở Uyên ngẩng đầu nhìn lên phía trên: " Tiền bối đã tự mình cải tiến lại phần nóc của điện Ôn Tuyền này, thứ nhất là vì tản hơi nước, thứ hai là vì ánh trăng có thể chiếu vào, người ngâm ôn tuyền cũng có thể ngắm trời sao."

" Nóc trống không thế này, nếu trời không mưa thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu trời mưa to, nước tràn vào thì phải làm sao bây giờ?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

" Bởi cho nên mới nói ngươi là cái loại người không hề có chút tình thú." Sở Uyên dựa vào lồng ngực hắn, đưa tay kéo lấy một lọn tóc của hắn, nói tiếp: " Nếu đổi thành người khác, có thể cùng nhau ở trong điện Ôn Tuyền này một đêm, nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi, nhìn mưa rơi tí tách nhỏ xuống, ẩm rượu ngâm thơ, là ý cảnh và tâm cảnh có cầu cũng không được, còn ngươi lại nghĩ nếu mưa to nước tràn vào thì phải làm sao."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Ta còn chưa nói chuyện nhỡ đâu có thích khách.

Sở Uyên vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, an ủi: " Có điều cũng không sao, trẫm sẽ không chê ngươi." Thô bỉ thì thô bỉ vậy, dù sao chỉ có một người này, cũng không được lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa như trừng phạt cắn lên môi hắn một cái.

Sở Uyên cười, muốn tránh ra thì lại bị hắn trở tay kéo vào lòng, hai người đuổi đuổi trốn trốn đùa giỡn một lúc lâu rồi mới chịu yên tĩnh lại. Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười giúp Sở Uyên xoa xoa trán: " Bên kia là cây cột, sao không chịu chú ý một chút, đụng ngốc luôn thì làm sao bây giờ."

Sở Uyên nói: " Là lỗi của ngươi."

" Tất nhiên là lỗi của ta rồi." Đoạn Bạch Nguyệt rất là cao thượng.

Sở Uyên nói: " Uống rượu không?"

" Chỉ một chén." Đoạn Bạch Nguyệt lấy bầu rượu ra: " Loại rượu này quá mãnh liệt, uống nhiều sẽ say."

Sở Uyên nương theo tay hắn uống một hơi cạn sạch: " Rượu lần này tên là gì vậy?"

" Tễ Nhiễm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Lúc cất Vân Quang thì thuận tay làm thêm mấy vò, vì nồng độ hơi cao nên không muốn mang cho ngươi, có điều nếm thử một chút cũng không sao."

Rượu mạnh vào cổ họng, không lâu sau cả người đều cảm thấy lười biếng. Sở Uyên nhắm mắt lại, nghe trái tim Đoạn Bạch Nguyệt đập từng nhịp từng nhịp, chỉ chốc lát đã ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt rút khăn tắm bên cạnh qua bao lấy người hắn, cẩn thận ôm trở về tẩm cung.

" Ngủ tiếp." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, Tứ Hỉ cũng đi vào, thổi tắt hơn phân nửa ánh nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn lưu ly nhỏ.

Có hắn bên cạnh, toàn thân Sở Uyên đều buông lỏng không chút nào phòng bị, nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp và mùi huân hương thoang thoảng, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, lần này ngủ rất sâu.

Đoạn Bạch Nguyệt lật người xuống giường.

" Tây Nam Vương." Tứ Hỉ đang ở ngoài viện chờ, từ lúc bước ra từ điện Cảnh Phiên, hắn đã biết chắc chắn Vương gia sẽ tìm mình hỏi chuyện năm đó, vì vậy cũng chưa trở về phòng nghỉ ngơi.

" Làm phiền công công." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

" Tây Nam Vương nói quá lời rồi, đây là việc thuộc bổn phận của lão nô." Tứ Hỉ nói: " Lưu Cẩm Đức vốn là vị thiếu gia được sủng ái nhất trong Lưu phủ, từ nhỏ đã cao lớn khôi ngô, tám tuổi đã có thể đánh bại nhiều võ sư trong phủ, mười tám tuổi vào cung, kể từ đó vẫn luôn lấy tư cách nửa hộ vệ thiếp thân nửa bằng hữu ở bên cạnh Cao Vương Sở Hạng, trong một năm thì có hơn phân nửa thời gian đều ở điện Cảnh Phiên."

" Sau khi vào cung, hắn có đến tìm Hoàng thượng thường xuyên không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

" Trước đây không để ý, bây giờ nhớ lại thì đúng là hắn thường sẽ lấy đủ các loại lý do để tìm tới cung điện của Thái tử." Tứ Hỉ nói: " Chẳng qua là từ nhỏ Hoàng thượng đã là hài tử có tính tình quật cường, hơn nữa cũng không thích người Lưu gia, vì vậy thường thì cứ nhìn thấy hắn đã lập tức quay lưng đi. Tiên Hoàng còn từng vì chuyện này mà quở trách Hoàng thượng mấy lần nhưng cũng không thay đổi được gì."

Còn chuyện vì sao Lưu Cẩm Đức lại bị điều đi Liêu Châu, cũng là bởi vì trước đây Sở Uyên đã ở trước mặt tiên đế kiên trì— Tuy Sở Hạng rất muốn giữ Lưu Cẩm Đức lại trong cung, thậm chí còn quỳ gối trước điện Cảnh Thái cầu xin suốt mấy ngày liền gần như muốn xỉu, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý muốn, ba ngày sau đó Lưu Cẩm Đức vẫn phải lên đường rời khỏi vương thành.

Sau lần đó, ánh mắt Sở Hạng lúc nhìn Sở Uyên lại càng nhiều thêm mấy phần hận ý, thỉnh thoảng Tứ Hỉ vô tình chạm phải ánh mắt đó, cũng đều cảm thấy trong lòng rét run.

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ