Bóng đêm dần dần buông xuống, phủ lên vạn vật một màu đen kịt, các hàng quán trên đường phố từ từ tản đi, du khách lui tới thưa dần, phu thê lão bá bán hoành thánh cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc chất lên xe đẩy, sau đó người đẩy người kéo, cười cười nói nói trở về nhà, trên xe đẩy có treo một cái chuông nhỏ, tiếng chuông thanh thúy rõ ràng, vang lên leng keng leng keng suốt dọc đường đi.
Phố Chính Dương vắng vẻ tĩnh lặng, hai người tay nắm chặt tay đi dưới ánh trăng, thân ảnh bị kéo ra rất dài rất dài.
Tứ Hỉ đã được hộ tống về cung trước hai người, hiện giờ đang bồn chồn lo lắng, cầu mong đừng có chuyện gì không may xảy ra với Hoàng thượng, đang nghĩ có nên đi tìm Hướng thống lĩnh hay không thì lại thấy Tây Nam Vương cùng Hoàng thượng bước vào cửa, nhất thời tỉnh ngộ, ở trong lòng hung hăng vỗ ót —Có vậy mà không nghĩ ra!!!
Trong phòng có mùi thuốc đông y nhàn nhạt, Đoạn Bạch Nguyệt vừa vào cửa đã nhíu mày: " Thân thể lại khó chịu sao?"
" Là lư hương thôi, nhưng có bỏ thêm ít dược liệu." Sở Uyên ngồi xuống bên bàn: " Tiểu Cẩn vừa phái người đưa tới một thời gian, đều là những dược vật có tính an thần, mùi thơm dễ chịu hơn các loại huân hương tầm thường nhiều lắm."
Huân hương: mấy thứ để xông cho thơm, kiểu giống như trầm hương của mình vậy á.
" Gần đây lại ngủ không ngon?" Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay xoa xoa trán Sở Uyên.
" Quen rồi." Sở Uyên hơi né tránh: " Ngươi lại không cho phép ta uống thuốc."
" Ta là muốn ngươi thả lỏng tâm tình." Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống nắm lấy hai tay của hắn: " Uống nhiều thuốc không tốt, không chịu đi ngủ sớm cũng không được, đạo lý này tiểu oa nhi năm tuổi nào cũng biết, ngươi còn chờ ta nhắc đủ bảy tám mươi lần mới chịu nghe hay sao?"Sở Uyên nói: " Ừ!"
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ." Ừ????"
Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại mái tóc, nói: " Không nói vấn đề này nữa, đi đường có mệt hay không? Tới điện Ôn Tuyền đi?"
" Ngâm ôn tuyền xong là phải ngủ thật ngon, sáng mai không cho phép lâm triều." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn dậy, phân phó Tứ Hỉ đi chuẩn bị.
Sở Uyên bất mãn: " Vì sao mỗi lần ngươi tới vương thành đều không cho phép ta lâm triều?"
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: " Bởi vì mỗi lần ta tới, buổi tối ngươi nhất định sẽ mệt mỏi chết."
Sở Uyên: "...."Thấy hai tai Sở Uyên rõ ràng đã đỏ lên, Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói sang chuyện khác: " Có trà nóng không?"
Sở Uyên đá hắn một cước, xoay người rời khỏi tẩm cung.
Trà nguội cũng không có!!!
Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu gối, đuổi theo.
Tứ Hỉ đã phân tán toàn bộ cung nhân trong điện Ôn Tuyền từ lâu, còn mình thì đứng ngoài cửa canh chừng, vẻ mặt tươi cười, nhìn qua vô cùng vui vẻ.
Dòng nước nóng màu trắng sữa được tự nhiên ban tặng còn thoang thoảng mùi thuốc đông y, Sở Uyên tựa vào bờ hồ, cả người được vây quanh bởi làn hơi nước mờ ảo.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn từ phía sau.Khóe miệng Sở Uyên cong lên, thuận thế dựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa ấn bả vai, lực tay rất là nhẹ nhàng ôn nhu.
" Ư ~~~" Sở Uyên cúi đầu rên lên một tiếng.
" Làm sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt dừng tay.
" Không có gì, mấy ngày trước luyện công không cẩn thận bị đánh trúng một cái, hơi bầm tím chút thôi." Sở Uyên nói: " Đã thoa thuốc ba ngày nay, đỡ hơn nhiều rồi."
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cởi vạt áo ướt đẫm ra, quả nhiên liền thấy trên vai trái có một mảng lớn da thịt ứ máu bầm màu tím xanh, tuy đã được thoa thuốc ba ngày rồi nhưng vẫn còn hơi sưng.
" Luyện công cùng với ai, vì sao lại để bản thân bị thương?" Đoạn Bạch Nguyệt không vui.
" Thiên Phong." Sở Uyên kéo vạt áo lại.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Thẩm minh chủ cũng đang ở vương thành sao?"
" Đi rồi, ba ngày trước đã lên đường trở về Nhật Nguyệt sơn trang." Sở Uyên cười, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Đoạn Bạch Nguyệt: " Biết ngươi sợ Tiểu Cẩn, hắn sắp ra biển rồi, chắc là muốn tới thăm hỏi Quỷ Thủ tiền bối."
Đoạn Bạch Nguyệt: "Khụ!"
Sở Uyên nâng cằm hắn lên, kề sát vào hôn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy eo Sở Uyên, để khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn, hai tay lướt qua sống lưng của hắn, lại cảm thấy gầy hơn trước đây một chút, vì vậy nói: " Có muốn ra ngoài du ngoạn giải sầu một chuyến hay không? Không đi xa, chỉ tới vùng phụ cận của vương thành ngắm phong cảnh mà thôi."
" Không đi." Sở Uyên lưu lại dấu răng trên cổ Đoạn Bạch Nguyệt: " Mấy ngày nữa quốc chủ của Bạch Tượng quốc tới đây rồi."
" Bạch Tượng quốc?" Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: " Sao ta không nghe thấy ngươi nói gì? Trên đường tới vương thành cũng không hề có tiếng gió truyền ra."
" Lúc trước hắn đã từng phái người đưa tới một phong thư." Sở Uyên nói: " Muốn Đại Sở liên thủ với Bạch Tượng quốc, cùng nhau mở một tuyến đường biển mới phục vụ việc thông thương với Nam Dương."
" Hắn thật là biết tính toán làm ăn a." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: " Chưa kể thế cục hiện nay ở Nam Dương trời thâm sóng độc, mà cho dù có là tứ hải thái bình đi nữa thì chuyện mở tuyến đường biển cũng không thể chỉ nói vài câu là quyết định ngay được."
" Cho nên ta mới để hắn âm thầm tới vương thành." Sở Uyên nói: " Nếu hắn thật lòng muốn cùng Đại Sở hợp tác thì còn có thể thương lượng, nhưng nếu dám tâm hoài bất quỹ thì cũng thừa dịp này tìm hiểu rõ ràng để có đối sách tiếp theo."
![](https://img.wattpad.com/cover/341251037-288-k410173.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Đế Vương Công Lược
Fiction HistoriqueTác giả:Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Đam mỹ, cường cường, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, tình thánh công x hoàng đế thụ, HE. Nhân vật chính: Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên. Bản gốc: Hoàn chính văn 193c +8PN Xuất thân từ hoàng tộc, Sở Uyên mỗi v...