CHƯƠNG 154: DUYÊN PHẬN

66 3 0
                                    

Chiếc thuyền nhỏ kia lướt trên mặt biển với tốc độ cực nhanh, không riêng gì Sở Uyên mà ngay cả Lưu Cẩm Đức cũng phát hiện ra dị thường, trong lòng biết rõ đối phương tất nhiên là lai giả bất thiện, để tránh hai người này tự dưng chen ngang phá hỏng đại sự nên phất tay hạ lệnh cung tiễn thủ vào chỗ bắn tên, muốn chặn hai người đột nhiên xuất hiện giữa chừng này lại chém giết.

Lai giả bất thiện: người tới không có thiện ý, người tới có ý đồ xấu.

Nữ tử trên thuyền thu hết hành động này vào mắt, cười lạnh một tiếng, nói: " Không biết tự lượng sức mình."

Nam tử thì dường như căn bản là không hề để tâm đến Lưu Cẩm Đức, trái lại vô cùng hào hứng nhìn chằm chằm vào Sở Uyên, nói: " Kia chính là hoàng huynh của ngươi sao? Hình như hắn muốn phái người tới cứu chúng ta đó."

" Đã đến lúc này rồi, ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức nữa." Nữ tử kéo hắn tung người nhảy lên, giữa không trung tránh thoát mũi tên nhọn lóe ra ánh bạc, đầu mũi chân giẫm lên thân kiếm tựa như giẫm lên đất bằng, vững vàng rơi vào chiến thuyền chủ.

Ảnh vệ đại nội đi theo bên cạnh Sở Uyên lập tức rút đao ra khỏi vỏ, nhưng lại bị Sở Uyên ngăn lại, ý bảo không nên hành động thiếu suy nghĩ.

" Mẫu thân~~~." Tiểu Kim Tử từ trong khoang thuyền chạy ra. Tuy rằng Tứ Hỉ đã bịt kín lỗ tai nhưng cũng có chút lực bất tòng tâm, ôm ngực lảo đảo đuổi theo ra ngoài, vừa vặn thấy nàng kia cười tươi ôm lấy Tiểu Kim Tử: " Mập như vậy luôn a."

Tiểu Kim Tử cười khanh khách, úp mặt xuống đầu vai nàng cọ cọ, rất là thân mật.

" Các hạ là?" Sở Uyên do dự hỏi.

" Ta là nương nó." Nữ tử nhìn chiến trường hỗn loạn trước mắt, nghiêng đầu nói với nam tử đang đứng bên cạnh mình: " Đi phá trận trước đã."

Sở Uyên nghe vậy mừng rỡ: " Đa tạ."

Nam tử thả người rơi xuống một chiếc chiến thuyền nhỏ, lệnh cho người chèo thuyền chèo qua lại theo những phương hướng mà hắn chỉ, còn mình thì rút một chiếc còi bằng bạc đưa lên miệng bắt đầu thổi, thanh âm trong trẻo du dương. Kể cũng lạ, sau khi qua lại vài ba lần như thế, âm thanh ma mị bén nhọn kia cư nhiên dần dần yếu đi, rồi sau đó triệt để biến mất trong tiếng sóng biển rầm rì.

Đoạn Bạch Nguyệt vung kiếm chém một tên phản quân trước mặt, quay đầu lại nhìn về phía bên kia chiến tuyến, chỉ thấy chiếc chiến thuyền chủ Lưu Cẩm Đức điều khiển cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại một màn sương mông lung mờ ảo.

" Các hạ chính là Tây Nam Vương?" Nam tử điều khiển chiếc thuyền nhỏ, cố ý bơi nhanh về phía Đoạn Bạch Nguyệt xem hắn.

Thấy hắn ăn mặc y phục như văn nhân, Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền nói: " Vừa rồi đa tạ tiên sinh giúp đỡ phá trận."

" Tại hạ họ Khúc, tên Uẩn Chi." Nam tử nói: " Ngưỡng mộ uy danh Vương gia đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả thực danh bất hư....Ui da~~."

Đoạn Bạch Nguyệt thấy biến không sợ hãi, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.

Nữ tử buông lỗ tai nam tử ra, mày liễu dựng ngược trừng mắt nhìn hắn.

Khúc Uẩn Chi thái độ thành khẩn: " Ta thật sự rất muốn kết thân với Vương gia."

Nữ tử khoanh tay, cười nói: " Trùng hợp như vậy a, ta cũng muốn kết thân."

Khúc Uẩn Chi lập tức phẫn nộ nói: " Lúc trước rõ ràng ngươi vẫn luôn nói chỉ có kẻ ngốc mới có thể coi trọng hắn, vì sao lúc này lại muốn kết thân?"

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Vì cái gì?"

" Vương gia, hai vị hiệp sĩ." Một thị vệ đại nội đi tới nói: " Hoàng thượng tuyên chư vị nhanh chóng trở lại."

Nữ tử nói: " Vương gia không cần phải để ý tới người này, ta là A Cách."

Khúc Uẩn Chi vô cùng u oán: " Nhân gia lại không có hỏi ngươi." Vì sao phải tự giác như vậy?

" A Cách." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Đa tạ cô nương ra tay tương trợ."

Sở Uyên ôm Tiểu Kim Tử, nhìn ba người bên dưới cứ đứng nói chuyện không chịu lên thuyền, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng lẽ là đã quen biết nhau từ trước? Vì sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nói xong.

Mặc dù ma âm đã tiêu tán nhưng cũng có rất nhiều tướng sĩ bị thương, trong quân tương đối loạn. Cũng không biết đối phương còn sắp đặt quỷ kế gì nữa hay không, vì vậy Tiết Hoài Nhạc vẫn chưa chỉ huy người truy kích mà là thổi kèn lệnh đình chiến, tạm thời rút về vùng đảo san hô.

Bên trong tiền thính, Tiểu Kim Tử cưỡi trên cổ Khúc Uẩn Chi, hai tay vò đầu tóc hắn rối tinh rối mù như tổ chim, ngây ngô cười khanh khách.

A Cách nói: " Cha và Nam tiền bối vẫn chưa tới sao?"

Sở Uyên lắc đầu: " Nam sư phụ chỉ sai người đưa Tiểu Kim Tử tới đây thôi, trong thư nói rằng vài ngày nữa mới có thể tới được, nhưng cũng không nói là vì chuyện gì."

" Chúng ta cũng về tới đảo Minh Cổ rồi mới nghe người ta nói Tiểu Kim Tử đã bị đưa tới đại doanh Sở quân, vì vậy vội vàng theo tới đây tìm." A Cách nói: " Không ngờ lại đúng lúc gặp phải Mê Âm trận pháp."

" Lần này thật sự phải đa tạ hai vị rồi." Sở Uyên nói: " Hay là dứt khoát ở lại trên thuyền, chờ Nam tiền bối và tiên ông tới rồi cùng nhau tụ họp."

Khúc Uẩn Chi vẻ mặt xoi mói: " Thế nào? Muốn chúng ta giúp ngươi đánh trận sao?"

A Cách hỏi: " Thế nào? Ngươi không muốn đánh."

Trong lòng Khúc Uẩn Chi rất buồn bực, ỉu xìu nói: " Ngươi vừa mới gặp Hoàng thượng thôi." Còn cả Tây Nam Vương.

Cả Tây Nam Vương.

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ