CHƯƠNG 103: PHẢI NGHĨ THEO HƯỚNG TỐT

75 3 0
                                    

Ám vệ nhảy xuống biển này vốn sinh ra ở Đông Hải, từ nhỏ lớn lên ở trong lòng biển. Sau khi đến Thục Trung gia nhập vào Truy Ảnh Cung rồi, ngày nào cũng chạy ra sông nhảy tỏm xuống ngâm mình trong nước ngủ trưa, bởi vậy quen thuộc với nước còn hơn cả loài cá.

Đoạn Bạch Nguyệt nửa tin nửa ngờ, theo phương hướng hắn chỉ tiếp tục đi về phía trước. Một canh giờ sau thì quả nhiên thấy xung quanh bắt đầu xuất hiện bãi đá ngầm.

" Đa tạ chư vị!" Đoạn Niệm mừng rỡ.

Ám vệ liên tục xua tay, công nhấc tay mà thôi, huống chi chúng ta cũng rất muốn tham gia náo nhiệt, ăn hạt dưa không a?

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên, ý bảo tạm dừng thuyền lại.

" Sao vậy?" Ám vệ lập tức phấn chấn tinh thần, rối rít đứng dậy rướn cổ nhón chân nhìn về phía trước.

Một chiếc thuyền lớn màu đen đang đậu trên mặt biển, bên trên có không ít người, trong tay đều nắm ngân thương sáng loáng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra luồng sáng cực kì chói mắt.

" Vương gia." Đoạn Niệm nhỏ giọng nói: " Chắc có lẽ chính là tộc Ngư Vĩ rồi, nghe nói ám khí của bọn họ vô cùng tinh diệu, cẩn thận một chút thì tốt hơn."

" Yoooooo~~~~~~~~~~~~~!" Ám vệ kịch liệt phất tay, xé cổ họng chào hỏi.

Đoạn Niệm: "..."

" BIỆT LAI VÔ DẠNG A!" Ám vệ gào khản cả giọng, mặt và cổ nổi đầy gân xanh —không có biện pháp, khoảng cách khá xa.

Đoạn Niệm kinh ngạc giật mình: " Chư vị quen biết họ?"

" Chưa từng gặp qua!" Ám vệ trả lời như chuyện đương nhiên.

Đoạn Niệm: "....."

Vậy thì vì sao lại có "Biệt lai vô dạng"??????

Thuyền lớn của đối phương chậm rãi tiến lại gần, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, âm thầm đề cao cảnh giác.

Ám vệ cười lúm đồng tiền như hoa.

" Các hạ là người nào?" Đứng trên mũi thuyền là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt sơn màu nước, vì vậy không thể nhìn rõ được ngũ quan, mang trên lưng một cây cung tiễn, trông cũ kĩ như là đã có từ rất nhiều năm trước rồi.

"Tại hạ là người của Tây Nam Phủ." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đi theo hải quân Đại Sở tới đây, muốn cầu kiến tộc trưởng tộc Ngư Vĩ."

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu: " Tộc Ngư Vĩ đã biến mất từ lâu, các hạ tìm nhầm người rồi, mời trở về đi."

" Thật sự không thể chừa bất cứ cơ hội thương lượng nào sao?" Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Tạ hạ sẽ không làm người khác khó chịu, nhưng cũng thật lòng muốn nhờ giúp đỡ, xin các hạ cho chúng ta một cơ hội."

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua Huyền Minh Hàn Thiếc treo bên hông Đoạn Bạch Nguyệt.

Đoạn Bạch Nguyệt thức thời cởi kiếm xuống.

" Của ngươi sao?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Là gia sư tặng cho."

" Nhưng đó là thứ của tộc nhân chúng ta." Nam tử trẻ tuổi đưa tay: " Mua trả lại đây!"

Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái ném kiếm qua chiếc thuyền kia: " Kiếm cho ngươi, đổi mười thuyền đao kiếm cung nỏ, được chứ?"

" Mười thuyền??!" Nam tử trẻ tuổi nói: " Ngươi đừng có đòi hỏi nhiều!"

" Đây chính là Huyền Minh Hàn Thiếc." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Dù nó vốn là của chư vị nhưng tại hạ cũng đã mang bên mình bao nhiêu năm, khổ cực một chuyến, cứ coi như là hiện tại trả vật về nguyên chủ thì tại hạ cũng không thể không thu được chút lợi ích nào được."

Nam tử trẻ tuổi hỏi: " Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nếu vậy tại hạ cũng chỉ có thể lấy lại Huyền Minh Hàn Thiếc thôi."

Nam tử trẻ tuổi mặt mày biến sắc, đám người xung quanh hắn cũng ngay lập tức chĩa thiết mâu sáng lòe về phía thuyền nhỏ.

Ám vệ vội vàng hòa giải: " Có gì cứ bình tĩnh thương thượng, bình tĩnh tương lượng." Dù sao chúng ta tới đây là để ăn hạt dưa xem náo nhiệt, cũng không phải muốn đánh nhau.

" Đi!" Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói.

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên, phi thân nhảy lên boong thuyền lớn.

" Càn rỡ!" Nam tử trẻ tuổi giận dữ rút đao ra khỏi vỏ, sau lưng lại truyền lới một tiếng quát lớn: " Dừng tay!"

Ám vệ cũng vội vàng nhảy lên thuyền lớn.

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ