Thời gian mười ngày, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Kỳ thực tới ngày thứ tám là Đoạn Dao đã học xong toàn bộ chiêu thức và nội công tâm pháp rồi, lão nhân cũng nói sau này không cần tới nữa, chỉ cần về sau chăm chỉ luyện tập, tự mình nghiền ngẫm thật nhiều, bằng ngộ tính thiên phú cao như vậy thì chỉ cần hai năm, thậm chí nếu nhanh thì chỉ cần một năm là đã có thể ngộ ra toàn bộ môn võ công này.
Nhưng rồi tới ngày thứ chín, Đoạn Dao vẫn đúng giờ tới cửa, trong tay còn ôm thêm cái thực hạp.
Lão nhân ngồi trước bàn cờ mơ màng ngẩng đầu lên, thấy rõ là ai thì khoát khoát tay: " Ta không còn gì để dạy ngươi nữa đâu."
" Ta tới không phải để học võ công." Đoạn Dao ngồi xuống đối diện hắn: " Tuy rằng sư phụ không cho ta nhận thêm sư phụ khác, nhưng ít nhiều gì tiền bối cũng đã dạy ta một bộ võ công, dù sao cũng nên đến nói một tiếng tạ ơn."
" Cũng được." Lão nhân khó có được nở nụ cười: " Định lúc nào quay về tây nam?"
" Ngày mai." Đoạn Dao mở thực hạp, lại vào phòng trong pha một mình trà mang ra.Lão nhân nhìn những thứ trong thực hạp, lắc đầu: " Chắc là tốn không ít bạc a."
Đoạn Dao hít hít mũi, nói: " Phải."
" Sau này còn phải bước chân vào giang hồ, cứ khóc nhè hoài như vậy sao được?" Lão nhân bưng chén mì cá viên lên, cố sức nhai nuốt: " Ngươi tiểu oa nhi này, cái gì cũng tốt, nhưng điểm này phải sửa."
" Tiền bối." Đoạn Dao nói: " Hay để ta giúp người tìm đại phu xem bệnh đi."
Lão nhân vẫn lắc đầu: " Ta sống đến tuổi này, cũng nên đi rồi. Người trong hành cung này tuy rất thiện lương, nhưng cũng còn rất nhiều chuyện phải quản, ta ở nơi này cũng sắp tới mười năm, mỗi ngày phải ăn phải mặc, chỉ riêng phần ân tình này, muốn trả cũng phải chờ kiếp sau rồi. Cần gì phải tốn công tốn tiền mời đại phu mua thuốc, chỉ là để ngọn đèn cạn dầu này kéo dài thêm mấy ngày, lại có tác dụng gì?"Đoạn Dao đề nghị: " Hay là cùng ta quay về Tây Nam Phủ? Nơi đó nhiều người, cũng rất vui vẻ náo nhiệt."
Lão nhân ha ha cười: " Hài tử ngốc, vừa rồi ta nói sai rồi, tâm tính ngươi thiện lương như vậy, cũng không thích hợp xông xáo giang hồ, đổi thành ca ca ngươi còn được."
Đoạn Dao chép chép miệng.
" Thế gian này có rất nhiều lão đầu đáng thương, ngươi muốn quản cũng không quản hết được." Lão nhân cười nói: " Mau chút trở về tây nam, bồi ca ca của ngươi đi."
Đoạn Dao gật đầu, cũng không nói cái gì nữa, vẫn bồi lão nhân ăn uống xong xuôi rồi mới thu dọn thực hạp, rời khỏi tiểu viện.
Lão nhân nhìn bóng lưng của hắn dần dần đi xa, đầu tiên là cười, rồi lại nghĩ tới những chuyện mình trải qua khi còn trẻ, lúc hoàn hồn thì không biết tự lúc nào đã lão lệ tung hoành.Sáng sớm hôm sau, Đoạn Dao thu thập xong bọc y phục rồi tới tẩm cung.
Sở Uyên đang chờ hắn tới để cùng nhau ăn điểm tâm.
Đều nói sẽ cùng nhau tới tìm lão nhân nên không khí trên bàn ăn cũng không còn được hòa thuận vui vẻ như trước. Đoạn Dao cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, lại húp một ngụm cháo loãng, giương mắt lén lút nhìn tẩu tẩu nhà mình.
Sở Uyên bật cười: " Sao vậy? Không hợp khẩu vị? Hay là đang tức giận gì trẫm?"
Đoạn Dao suýt nữa bị sặc.
" Có cái gì không vui, cứ việc nói ra là được." Sở Uyên giúp hắn vỗ vỗ lưng: " Trẫm xem ngươi như thân sinh đệ đệ, Tiểu Cẩn cũng chưa từng câu thúc như vậy a." Nếu là chọc cho hắn mất hứng, sợ là ngay cả phòng ốc cũng bị lật lên.
Đoạn Dao nói: " Nếu ta nói ra, Hoàng thượng sẽ nguyện ý nghe sao?"
Sở Uyên lắc đầu: " Chưa chắc sẽ nguyện ý, nhưng nếu ngươi nói ra được thì ít nhất trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn."
" Vậy thôi ta sẽ không nói nữa." Đoạn Dao lầm bầm.
Sở Uyên gắp cho hắn một cái lòng đỏ trứng gà, cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng là thân huynh đệ, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực, cũng không biết hồi còn bé phải dạy dỗ hai người như thế nào.
Bữa cơm này Đoạn Dao ăn rất chậm.
Nhưng chậm hơn nữa thì cũng phải ăn xong, nuốt xuống ngụm bánh bao cuối cùng, Đoạn Tiểu Vương gia tâm không cam tình không nguyện đứng dậy đi theo phía sau tẩu tẩu như cái đuôi, tới chỗ tiểu viện hẻo lánh kia.
Lưu Đại Quýnh xách lồng chim đi dạo trở về, xa xa nhìn thấy hai người thì vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ trước sau nửa ngày, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng thượng muốn giữ người làm con tin hay sao? Nhưng ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy không giống a, nghe nói Đoạn Tiểu Vương gia kia võ công cao cường, lại cực kì tùy hứng, tay không phá phòng chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả Lão Đoạn Vương gia đều không quản được, Tây Nam Vương cũng thường vì vậy mà đau đầu nhức óc, Hoàng thượng không nên tự tìm phiền toái như vậy mới đúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Đế Vương Công Lược
Tiểu thuyết Lịch sửTác giả:Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Đam mỹ, cường cường, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, tình thánh công x hoàng đế thụ, HE. Nhân vật chính: Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên. Bản gốc: Hoàn chính văn 193c +8PN Xuất thân từ hoàng tộc, Sở Uyên mỗi v...