“Cướp sạch cho ta!”
Tây Hồng dứt khoát chém người đang phản kháng, cười khằng khặc rồi hét lớn.
‘Chính nó! Chính là như vậy!’
Hắn chưa bao giờ được thoải mái hành động từ khi bắt đầu làm thủy tặc cho tới giờ. Bởi hắn biết rõ, nếu hắn ra tay quá đà, lũ Chính Phái sẽ ập tới.
Thế nhưng hiện giờ, đám Chính Phái sẽ không thể tới Trường Giang ngăn chặn chúng. Do đó, tình hình hiện nay chẳng khác nào bữa tiệc đã được bày ra sẵn chỉ đợi chúng tới xơi.
Tất nhiên là sau này, chúng sẽ phải dần dần điều chỉnh lại số lượng tài sản chúng cướp bóc về lại như trước đây. Bởi nếu chúng bắt sạch cá trong hồ thì dần dà, cái hồ đó sẽ trở thành một cái hồ chết.
Tuy nhiên, trước khi chuyện đó xảy ra, chúng có thể đánh bắt bao nhiêu tùy ý.
“Thủ lĩnh!”
“Chuyện gì?”
“Có một chiếc thuyền đang tiếp cận chúng ta từ phía sau.”
“Hả? Là quan phủ à?”
“Không ạ. Trông chúng giống thủy trại khác hơn.”
“Thủy trại?”
Tây Hồng cau mày.
“Đúng là cái đám đứng núi này trông núi nọ. Cứ mặc kệ chúng đi.”
“Vâng.”
Mặc dù đã nói vậy nhưng hắn vẫn tặc lưỡi.
‘Ít ra cũng phải biết che giấu ý đồ chứ.’
Quy tắc của đám thủy tặc rất đơn giản. Kẻ nào là chủ sở hữu, kẻ đó sẽ được hưởng. Nhưng đó là chuyện khi chúng ở trong địa phận của mình, còn Cửu Giang đã trở thành một vùng đất vô chủ sau khi Đại Kình Trại sụp đổ.
Do đó, các thủy trại khác hoàn toàn có quyền tới tranh giành với chúng.
“Trông chúng cũng có vẻ đáng thương đấy, để lại cho chúng một chút đ…….”
Rầmmmmmmmm!
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ ầm trời vang lên, con thuyền của chúng lắc lư như sắp lật úp.
“Hộc!”
“Áaaaaa!”
Đám thủy tặc ngã lăn ra boong thuyền trước cú sốc bất ngờ đó. Những tiếng la ó vang lên.
“Cái, cái gì thế?”
Tây Hồng hoảng hốt chạy về phía đuôi thuyền. Con thuyền đã bị gắn chặt vào con thuyền phía sau bằng một sợi dây xích.
“Cái, cái lũ thần kinh kia!”
Lúc này, Tây Hồng vẫn đinh ninh cho rằng con thuyền phía sau tiếp cận thương thuyền này quá nhanh nên mới không làm chủ được tốc độ mà va vào. Tất nhiên, chuyện này khó có khả năng xảy ra bởi đám thủy tặc thường dành phần lớn thời gian ở trên thuyền nên chúng rất thành thạo trong việc điều khiển thuyền nhưng…… Trước mắt hắn chỉ có thể đưa ra phán đoán như vậy.
Đáng tiếc, hắn đã nhanh chóng nhận ra đó là một ý nghĩ sai lầm.
“Xông lên!”
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)
ActionNguồn: https://drive.google.com/drive/mobile/folders/1rzFaihrNE9NXZOR3iEFODfBTGEchGqdJ?fbclid=IwAR0c4mCWiZaAzYaumL2Aw0d1oeUtWFKQ7fq5Q1gJV3XuSjA0kGvq410EGBU Đăng để đọc offline!!!