Chapter 837. Thì ra vẫn còn Hiệp Nghĩa Chi Môn. (2)

27 2 0
                                    

“Khục…….”

“…….”

“Khục khục…….”

“…….”

“Khục khục khục khục khục khục khục khục khục khục!”

“…….”

“Ê hê hê hê hê hê hê hê! Ê hê hê hê hê! Khục khục khục! Khục khục!”

“…….”

Đại trưởng lão của Lục Lâm thận trọng thì thầm vào tai Lâm Tố Bính.

“Chuyện này có ổn không ạ?”

“.......Hắn chỉ đang tận hưởng niềm vui này thôi ấy mà.”

“…….”

Chẳng biết từ lúc nào Thanh Minh đã khoác trên mình một chiếc áo lụa đắt tiền, trên người đeo lủng lẳng những viên bảo thạch quý giá, tay cầm đầy ngân lượng và ngân phiếu. Miệng hắn ngoác rộng tới tận mang tai.

“Ê hê hê hê! Ê hê hê hê hê hê hê hê!”

Tất cả chỗ này đều là tiền.

Số tiền hắn kiếm được chỉ sau hai ngày kinh doanh!

Mặc dù hắn đã kiếm tiền đến phát ngán, thế nhưng, hắn lại không hề chán việc nhìn ngắm số tiền cứ chất đống lên từng ngày.

Chẳng phải hiện kim chính là thú vui của thương nhân sao?

“Khàaaaaaa! Quả nhiên muốn kiếm tiền thì phải tìm tới lũ thương nhân giàu có! Chẳng phải thương nhân chính là những kẻ giàu nhất trên đời sao? Ê hê hê hê hê hê hê hê!”

Vấn đề của các thương nhân ở Trường Giang không phải là họ không có tiền, mà là họ không thể xoay vòng số tiền đó.

Vậy nên cho dù phí thông hành qua đảo có chút đắt đỏ, nhưng chỉ cần qua được sông, thì dù có phải bán linh hồn cho hà bá, các thương nhân cũng sẵn sàng. Do đó, họ không ngần ngại trả phí thông hành, thậm chí có người còn băn khoăn liệu số phí thông hành mà họ phải trả có quá rẻ hay không.

Dù sao thì cũng nhờ vậy mà bây giờ Thanh Minh chỉ cần ngồi yên một chỗ, tiền cũng chất cao như núi.

“Ê hê hê hê! Ư ha ha ha ha ha ha!”

Đại trưởng lão lắc đầu ngao ngán khi chứng kiến bộ dạng ấy của Thanh Minh.

Đó mà là đạo sĩ sao? Đạo sĩ phải là những người tránh xa kim tiền, dồn hết sức đi theo con đường thiện đạo chứ.

‘Đến cả mấy tên thương nhân tham tiền kia cũng không mê tiền tới mức như hắn.’

Rốt cuộc thì cái tên đạo sĩ này ở đâu chui ra vậy?

“Khừ. Tốt lắm. Làm tốt lắm. Quả nhiên là Lục Lâm Vương. Nguồn thu rất chắc chắn!

“Khục khục. Đây là nghề của ta mà.”

“Quả không hổ danh là người mà ta có thể tin tưởng!”

“Đạo trưởng đã quá lời rồi. Chẳng phải tất cả chuyện này có thể xảy ra đều là nhờ danh tiếng của Hoa Sơn và đạo trưởng sao?”

Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ