Phố ăn chơi Lạc Dương.
Tuy hiện tại khu phố đã mất đi danh tiếng Cố Đô (古都) lẫy lừng khi xưa, thế nhưng Lạc Dương vẫn là Lạc Dương. Những con phố đêm rực rỡ vẫn thu hút vô số kẻ ong bướm ăn chơi kéo đến đây.
“Ư… hình như ta say rồi.”
“Khì khì. Ngươi đúng là yếu đi rồi! Mới uống có bao nhiêu đâu chứ?”
“Hưm. Còn lâu ta mới say nhé. Ta có thể uống đến sáng cơ.”
“Chậc chậc. Cái đồ mồm to đó… Ức! Gì vậy?”
Tên say rượu lảo đảo ngã phịch xuống đất. Hắn vừa đụng vào vai một người mới đi ngang qua.
“Tên khốn này…!”
Gã nam nhân đang cố gân cổ hét lên thì lập tức im bặt.
“…….”
Người vừa bị đụng trúng vai liếc nhìn hắn ta. Nét mặt kẻ kia không mấy hung tợn. Và thân hình cũng không quá cao to vạm vỡ.
Thế nhưng, gã nam nhân bị ngã bất giác nín thở, tay chân không ngừng run lẩy bẩy.
Không phải vì gan hắn bé. Mà là vì bất cứ ai nhìn thấy hàng chục vết sẹo do đao kiếm để lại trên mặt kẻ kia cũng sẽ phản ứng giống như gã nam nhân này mà thôi.
“Ơ… Ơ ơ…”
Vị bằng hữu đi cùng hắn ta hoảng hốt đến tỉnh cả rượu, gấp gáp cúi gập người xuống.
“Xin đại hiệp lượng thứ! Vị bằng hữu này của tại hạ say quá rồi…”
“…….”
“Tại, tại hạ thay mặt hắn xin đại hiệp thứ lỗi, xin thứ lỗi!”
Đôi mắt kẻ kia lạnh lùng liếc nhìn hai người, vai hắn khẽ di chuyển, người đứng bên cạnh liền đưa tay chặn ngang vai hắn.
“Đừng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi.”
“…….”
Liền sau đó, gã nam nhân mặt sẹo liền nhếch môi.
Hắn ta nhìn chằm chằm họ với ánh mắt khó hiểu, chẳng rõ hắn đang nghĩ gì, liền sau đó hắn lập tức xoay người bỏ đi không nói câu nào.
Người cản gã nam nhân cười khúc khích rồi nói với mấy tên say rượu.
“Hình như trước mặt; sòng bạc kìa, hay là mấy người đến thử vận may một lần đi. Hôm nay gặp được hắn là mấy người may mắn lắm đó.”
“…….”
“Mà, không. Hay là mấy người sử dụng hết vận may cả đời rồi nhỉ? Ta cũng không biết nói sao nữa. Các người hôm nay đụng phải Huyết Đao Sát (血刀煞) mà vẫn còn sống đúng là may mắn thật đấy.”
Hắn lẩm bẩm một mình rồi nhanh chóng chạy theo gã mặt sẹo phía trước.
“…….”
Hai kẻ say rượu lập tức tỉnh táo, mồ hôi không ngừng chảy trên trán.
“Gì vậy chứ… gương mặt người đó…”
“Ngươi không có mắt à?”
“Hắn, hắn là nhân sĩ võ lâm ư?”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)
БоевикNguồn: https://drive.google.com/drive/mobile/folders/1rzFaihrNE9NXZOR3iEFODfBTGEchGqdJ?fbclid=IwAR0c4mCWiZaAzYaumL2Aw0d1oeUtWFKQ7fq5Q1gJV3XuSjA0kGvq410EGBU Đăng để đọc offline!!!