Nhìn cảnh tượng các đệ tử tu luyện, sắc mặt Huyền Tông vô cùng ảm đạm.
Các đệ tử đang bao vây tấn công Thanh Minh như lũ quỷ.
Cảnh tượng này có nói là kịch liệt quá mức cũng không ngoa.
Họ đang dùng mộc kiếm, thế nhưng nếu những lương dân bình thường mà bị trúng một đòn này có khi phải bỏ mạng ngay lập tức. Những đòn tấn công khủng khiếp không ngừng được tung ra. Không chỉ Thanh Minh, mà các đệ tử đang đấu với hắn cũng tỏa ra sát khí đằng đằng.
‘Sát khí…’
Ai mà không biết kiếm chung quy lại vẫn là thứ dùng để làm tổn thương đối thủ. Thế nhưng, nhìn cảnh tượng các sư huynh đệ tỏa ra sát khí chĩa kiếm về phía nhau, Huyền Tông thấy thật không ổn chút nào.
“.... Thế này chẳng phải có hơi quá khích không ạ?”
Vân Nham đang đứng bên cạnh quan sát quả nhiên đã lên tiếng bày tỏ nỗi lo lắng.
“Quá khích ư…”
Huyền Tông đúng là cũng nghĩ như thế nên ông ta không hề phủ nhận.
Đây không giống tu luyện, mà giống như những kẻ gian ác đang lao vào đấu đá lẫn nhau. Ban đầu rõ ràng họ không hề kích động như vậy, nhưng thời gian trôi qua, thay vì trở nên khả quan hơn thì tình hình xem ra lại càng lúc càng tệ hơn.
“Chúng ta không cản bọn nó lại sao ạ?”
Một Huyền Thương lúc nào cũng nghiêm khắc trong việc tu luyện cũng phải thốt ra mấy lời lo lắng.
“Nói gì thì Hoa Sơn cũng là Đạo Môn. Những kẻ truy cầu Đạo mà lại thế này thì…”
“Được rồi.”
“... Chưởng Môn Nhân.”
Thế nhưng, Huyền Tông vốn đang nghĩ ngợi gì đó liền lắc đầu.
“Chẳng phải ta cứ nên để yên cho chúng ư?”
Đôi mắt ông ta chùng xuống, ông ta nhìn Thanh Minh đang bị bao vây bởi các đệ tử.
“Hối thúc một người kéo xe chậm chạp là một việc làm không tốt đẹp gì. Đôi khi chỉ trích điều gì đó quá nhanh cũng là một nỗi phiền toái. Dù sao thì, ta nghĩ chuyện này có vẻ hoàn toàn khả thi. Đệ có hiểu ý câu ta nói là gì không?”
“Đệ không rõ ạ.”
“Ý ta chính là việc cằn nhằn thái độ đánh xe của người đó không nghiêm túc.”
Huyền Tông nhìn Huyền Thương rồi nói.
“Đệ có thể nói những lời đó với một người đang cố vụt roi quên ăn quên ngủ để đến đích càng nhanh càng tốt sao?”
“.... Đệ đã hiểu rồi Chưởng Môn Nhân. Nhưng mà…”
“Ta hiểu.”
Huyền Tông thở dài.
“Cứ thế này đệ sợ sức khỏe các đệ tử sẽ giảm sút, thế thì cũng chả có ý nghĩa gì đúng chứ?”
“... Đúng vậy ạ.”
“Thanh Minh không phải người không hiểu rõ điều đó đâu.”
Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt buồn rầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)
ActionNguồn: https://drive.google.com/drive/mobile/folders/1rzFaihrNE9NXZOR3iEFODfBTGEchGqdJ?fbclid=IwAR0c4mCWiZaAzYaumL2Aw0d1oeUtWFKQ7fq5Q1gJV3XuSjA0kGvq410EGBU Đăng để đọc offline!!!