Chapter 870. Nơi này là lãnh địa của Hoa Sơn. (5)

30 1 0
                                    

“Hộc! Hộc! Hộc!”

Hồng Đại Quang không ngừng thở dốc.

Ông ta đã dốc hết sức lực leo lên ngọn núi cao sừng sững này, cho dù có là Phân Đà Chủ của Cái Bang ông ta cũng phải dừng lại mà thở hổn hển.

Ông ta cảm giác như phổi mình sắp nổ tung đến nơi, hai chân đau nhức như bị đại châm đâm vào.

“Khực!”

Đập vào mắt Hồng Đại Quang sau khi đã leo lên vách đá cao chót vót là sơn môn của Hoa Sơn.

Hồng Đại Quang nhanh chân chạy đến đó bắt đầu điên cuồng gõ cửa.

“Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long! 

Tên tiểu tử chết tiệt!”

Rầm! Rầm!

Cánh cửa bị đập mạnh tưởng như sắp vỡ tung ra. Thế nhưng bên trong lại không hề có câu hồi đáp nào.

“Người phái Hoa Sơn! Chết tiệt! Mau ra ngoài một chút đi! Sắp có chuyện lớn đến nơi rồi!”

Hồng Đại Quang dồn hết nội lực mà hét, tiếng hét vang lên dữ dội. Thế nhưng bên trong vẫn không một chút động tĩnh nào.

“Các người…”

Hồng Đại Quang cắn chặt môi.

Đến gây náo loạn cho môn phái đang phong bế sơn môn là chuyện vượt khỏi đạo lý giang hồ. Thế nhưng… với tình hình hiện giờ ông ta đã không còn thời gian để nghĩ ngợi đến chuyện đó nữa.

Hai mắt ông ta hướng vào bức tường thấp của Hoa Sơn.

‘Không còn cách nào nữa rồi.’

Việc đột nhập vào một môn phái là hành động vô cùng thất lễ đối với môn phái đó. Sau này Hoa Sơn có thể xem ông ta là kẻ thù không đội trời chung và không một ai trong thiên hạ bảo hộ cho ông ta, thậm chí khả năng cao Cái Bang có thể bị nhắm tới.

Thế nhưng Hồng Đại Quang lại không hề chần chừ.

‘Hoa Sơn Thần Long đó làm gì có cái gọi là lễ tiết chứ.’

Nếu không thông báo tin tức này, ngược lại sau khi kết thúc phong bế sơn môn có khi ông ta và cả Cái Bang có thể bị Hoa Sơn Thần Long kia đánh đến chết cũng nên.

Ông ta hít sâu một hơi rồi nhảy qua bức tường của Hoa Sơn.

“Đám người Hoa Sơn đâu! Bây giờ…”

Hồng Đại Quang vừa nhảy qua tường vừa hét toáng lên, nhưng khi chân vừa chạm đất ông ta đã lập tức ngậm chặt miệng.

“Cái, cái gì đây?”

Bởi vì cảnh tượng đập vào mắt ông ta rất khác với những gì ông ta dự đoán.

Đôi mắt ông ta khẽ run lên.

Nơi này giống như đã bị san bằng vậy.

Sân luyện võ lúc trước được lát gọn gàng sạch sẽ bằng thanh thạch giờ đã vỡ nát như bị thiên thạch lao xuống, các điện các gần sân luyện võ cũng sụp đổ quá nửa.

“Đây…”

Sắc mặt Hồng Đại Quang chuyển sang trắng bệch.

Thế này không phải rất giống bị ai đó tấn công ư?

Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ