Rầm!
"U aaaaa! Đến nơi rồi!"
"Về Hoa Sơn rồi!"
“Trời ạ, Thiên Tôn ơi!"
Các đệ tử Hoa Sơn vừa đá đại môn liền ào vào trong, họ nhìn điện các với đôi mắt tràn đầy cảm xúc.
Họ một mạch leo lên đỉnh Hoa Sơn hiểm trở và gập ghềnh này, thế nhưng trông mặt lại hiện rõ niềm vui sướng hơn là mệt mỏi.
"A a."
"Hoa Sơn..."
Lập tức trong lòng họ cảm xúc dâng trào không thôi, tựa hồ có thể rơi nước mắt ngay tại đây.
Huyền Tông mỉm cười rạng rỡ.
'Như vậy thật tốt nhỉ?'
Thử nghĩ lại, chuyện này cũng không có gì la.
Đa số các đệ tử Hoa Sơn là những người chưa từng rời Hoa Sơn quá lâu. Vậy mà họ đã rời nơi này hơn hai năm rồi, nên khi quay về đây họ thấy xúc động cũng là lẽ thường tình thôi.
Huyền Tông trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp.
Điều này chẳng phải đã nói tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều xem nơi này chính là nhà của mình sao? Là Chưởng Môn Nhân, ông ta không khỏi vui mừng...
“Hức! Là mái nhà! Là mái nhà kìa!"
“Ta muốn rơi nước mắt quá."
"Bây giờ ta có thể ngủ ngon giấc mà không phải bị đám côn trùng chết tiệt kia đốt nữa."
“Giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt với những tháng ngày ăn dầm nằm dề trên cỏ, ối trời, mỗi lần ngủ dậy lưng ta đều ướt sũng cả!"
"Cơm! Chúng ta có thể ăn cơm như con người rồi! Cơm, cơm!"
"....."
Huyền Tông siết tay thành nắm đấm rồi đưa lên miệng ho khan vài tiếng.
'Xấu hổ quá đi mất.
Hoa Sơn bây giờ có thể coi là một nơi giàu có bậc nhất, vậy mà lại để các đệ tử nhìn thấy trần nhà trong điện các liền xúc động đến phát khóc.
Cả ăn mày Cái Bang còn không như thế...
Đương nhiên nếu biết sự tình phía sau thì không ai dám nói gì cả.
Để tránh ánh mắt của ngoại nhân, họ đã đi sâu vào trong núi để tu luyện. Nếu nói cho hoa mỹ thì giống như tiên nhân tu luyện trong thâm sơn cùng cốc, còn nói khó nghe một chút chính là giống một đám dã nhân sống trong hang núi.
Từ sáng đến tối họ đều điên cuồng tu luyện, sau đó ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được, lúc ngủ thì lấy cỏ làm thảm mà ngã lưng. Vậy nên khi nhìn thấy một nơi họ có thể sống như một con người, họ có xúc động mãnh liệt cũng không có gì lạ.
Mặc dù họ đã lưu lại không lâu ở Ân Hạ Thương Đoàn, nhưng nơi đó thật ra cũng không thoải mái đối với các đệ tử Hoa Sơn là mấy.
“Giường! Ta phải nằm lên giường một chút mới được!"
"Tránh ra! Ta nằm trước!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Sơn Tái Khởi (802-1000)
ActionNguồn: https://drive.google.com/drive/mobile/folders/1rzFaihrNE9NXZOR3iEFODfBTGEchGqdJ?fbclid=IwAR0c4mCWiZaAzYaumL2Aw0d1oeUtWFKQ7fq5Q1gJV3XuSjA0kGvq410EGBU Đăng để đọc offline!!!