27. Sát nhân x Sát nhân (2)

474 55 12
                                    

Hai tên sát nhân gặp nhau, hợp tác. Warning: bạo lực, máu me, có H. Cả Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đều điên. 30% giết chóc, 70% chuyện giường chiếu =))))))))))

***

Tiếng bốp vang lên cùng tiếng khóc nức nở bị che mờ bởi âm thanh lớn hết cỡ từ TV. Ôn Khách Hành tặc lưỡi, nhắc nhở Chu Tử Thư, "găng tay, A Nhứ" trước khi thở dài đầu hàng khi thấy đôi mắt đầy sát khí của hắn hướng vào mình.

"Hai người thực sự cùng sinh nhật mà" – Ôn Khách Hành nói, và Chu Tử Thư chuyển ánh nhìn sang người đàn ông đang quằn quại trong tay mình. "Thật đấy."

Ôn Khách Hành giữ khuôn mặt của mình hồn nhiên nhất có thể, mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của y. Sau suốt 3 tháng dài không thể hành động, độ khát máu của Chu Tử Thư đang ở mức báo động, Ôn Khách Hành muốn chọc tức Chu Tử Thư hơn nữa để hắn buông thả mình trong sự thú tính. Còn cách nào đơn giản hơn là động chạm đến sự chiếm hữu của hắn với chính y?

Đêm nay nhất định y sẽ ăn đủ vì cái âm mưu ấy, nhưng đáng lắm chứ, nhìn cái cách A Nhứ của y đang nghiến răng nghiến lợi kìa.

"Vậy ư?" – Chu Tử Thư nắm tóc của người đàn ông nọ – người đã giúp đỡ Ôn Khách Hành khi y "vô tình lạc đường", rít lên từng tiếng. "Và mày vừa mới gọi cậu ấy là gì cơ? Nói lại ngay trước khi mày không thể nói nổi nữa!"

Người này có cùng sinh nhật với Chu Tử Thư, có vài đặc điểm giống hắn nữa. Vậy nên Ôn Khách Hành nảy ra một ý tưởng để phục vụ cho âm mưu của mình. Để kẻ đó gọi y bằng cái biệt danh mà chỉ duy nhất Chu Tử Thư gọi y trên thế giới này.

Nhanh như chớp, chỉ hai giây sau khi nạn nhân xấu số cố phun ra câu trả lời, đó cũng là những lời cuối cùng anh ta có thể thở ra. Rắc. Và sau đó Chu Tử Thư đạp đổ cả cái thân hình đã lịm đi bị trói trên ghế xuống, bóng lưng của hắn run rẩy không kiềm chế. Hắn với tay lấy điều khiển tắt tivi đi, kéo y đứng lên khỏi chiếc ghế sopha, gầm gừ bên tai y. "Hắn nói em muốn hắn gọi em là Lão Ôn."

"Có lẽ th—" – Ôn Khách Hành còn chưa kịp nói hết câu thì lưng y đã va chạm mạnh với bức tường phía sau, toàn bộ không khí trong lồng ngực bị rút sạch. Cách Chu Tử Thư hôn y không khác gì con thú cắn xé con mồi, tiếng rên rỉ vì đau đớn cùng mùi máu trong miệng của y cũng bị Chu Tử Thư nuốt chửng hết. Quần áo của y bắt đầu bị lột ra, y gần như hét lên tên của Chu Tử Thư khi ngón tay đầu tiên thâm nhập vào bên trong y. Tay của y cào xé lên bức tường như cố gắng bám trụ vào cái gì đó, y mở to mắt ra khi ngón tay thứ hai tấn công, và y bắt gặp A Nhứ nhà mình đang nhìn chăm chú từng phản ứng của y.

Ôn Khách Hành thầm thì những hơi đứt quãng, A Nhứ, A Nhứ, kèm theo một chút cầu xin. Y biết hắn thích như vậy, y được thưởng thêm ngón tay thứ ba nhờ điều đó, lưng y cong lên khi những ngón tay bạo lực chạm vào một điểm bên trong cơ thể nhưng Chu Tử Thư đã ép sát y lên tường không cho y động đậy nổi.

"Bắn ra đi, Lão Ôn." – Chu Tử Thư đưa bàn tay không bận bịu của mình lên nắm lấy cổ của Ôn Khách Hành, giọng khàn đặc. "Chỉ bằng ngón tay của anh thôi, chỉ mỗi anh được chạm vào em thôi."

Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ