110. Sói x Khăn đỏ

492 43 9
                                    

PR cho fic mới bằng một cái đoản hơi hơi liên quan =))))))

***

Trên đường từ nhà của Khăn đỏ Ôn Khách Hành đến nhà bà ngoại có một khu rừng nhiều hoa rất đẹp, cậu thường không nghe lời mẹ đi đường thẳng mà cố tình đi đường vòng qua rừng để dạo chơi. Cả mẹ và bà ngoại đều nhắc cậu trong rừng có sói dữ rất đáng sợ nhưng cậu đi mấy lần đều chẳng gặp con gì ngoài những thú nhỏ dễ thương, đặc biệt có một em cún màu trắng đáng yêu vô cùng luôn nghênh đón cậu mỗi khi cậu đến, vì vậy Ôn Khách Hành càng thích đi đường rừng tiện thăm bé cún và cho bé ăn.

Ôn Khách Hành gọi bé là A Nhứ vì bé cún khá còi cọc, có lẽ là bị tách khỏi mẹ sớm nên yếu ớt nhẹ cân. A Nhứ lúc đầu còn dè chừng Ôn Khách Hành nhưng sau một thời gian được cậu cho ăn thì trở nên thân thiện vẫy đuôi quấn chân cậu mỗi khi cậu tới. Sau gần nửa năm được Ôn Khách Hành chăm bẵm, A Nhứ đã lớn thành một chú chó khổng lồ, còn có vẻ sắp to hơn cả Ôn Khách Hành nữa.

Lúc này Ôn Khách Hành mới thấy có gì đó sai sai, có chú chó nào lại lớn đến mức này? Cậu từ biệt A Nhứ đến chỗ bà ngoại hỏi trên đời này có con chó nào lớn hơn cả người không? Bà cậu cười nói chỉ có sói thôi, các bé chó hoang lại càng khó có thể lớn hơn với điều kiện thiếu thốn không được nuôi dưỡng đầy đủ.

Thế là Khăn đỏ Ôn Khách Hành càng thêm chắc chắn A Nhứ là sói, cậu sợ bị ăn thịt như lời bà và mẹ nói nên từ hôm đó không đi vòng đường rừng nữa. Hôm nay cậu cũng sang thăm bà ngoại, cơ mà gõ cửa mãi không thấy bà trả lời, cửa không khóa nên cậu đẩy cửa vào.

"Bà ngoại" đang nằm đắp chăn trên giường, cậu tưởng bà bị ốm nên vội đến bên cạnh hỏi han:

"Bà ơi, bà mệt lắm không? Mẹ bảo cháu mang đồ ăn sang cho bà." – Cậu định đưa tay sờ trán của bà, sau đó giật mình rụt lại. "Ơ... sao hôm nay mặt bà nhẵn nhụi thế?"

"Nhờ đồ ăn cháu làm có tác dụng làm đẹp kéo căng da ấy mà." – "Bà ngoại" ồm ồm đáp.

"Bà ơi, sao hôm nay mắt bà to và đẹp thế?" – Ôn Khách Hành nghiêng đầu tò mò. Bà của cậu dùng chăn che kín nửa mặt, chỉ có đôi mắt cùng cặp kính lộ ra. Mọi khi làn da nhăn nheo làm con mắt cũng híp lại, đâu ra mở to mà lại còn đẹp thế nhỉ?

"Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn."

Ôn Khách Hành bán tín bán nghi, quyết tâm nhìn cho rõ mặt "bà", liền bê bát cháo trong giỏ ra. "Bà ơi, để cháu đút cho bà ăn nhé."

Thìa cháo bé xíu bị cái miệng khổng lồ của "bà ngoại" ngoạm một miếng mất cả đầu, Ôn Khách Hành hoảng quá run rẩy hỏi:

"Bà... bà ơi? Sao... hôm nay mồm bà to thế?"

"Để... ăn được nhiều thức ăn hơn..." – "Bà ngoại" thở dài chán nản, lột bỏ những thứ ngụy trang để lộ ra chính là con sói A Nhứ kia. "A Hành nói phải mau lớn nên em cố ăn thật nhiều, nhưng em lớn rồi thì A Hành không cần em nữa."

A Nhứ buồn bã kéo tủ quần áo, bà ngoại của Ôn Khách Hành đang bị trói say ngủ trong đó. "Em xin lỗi, em chỉ muốn gặp anh chút thôi. Vì anh mãi không đến gặp em..."

Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ