189. Trang chủ Tứ Quý sơn trang x Phu nhân

457 49 4
                                    

Chu trang chủ có một nỗi khổ khó nói.

Dạo gần đây phu nhân của hắn có rất nhiều ong bướm vây quanh nhưng hắn không thể ghen thì phải làm sao?

Nói không thể ghen là không đúng, hắn có thể nhưng hắn không được ghen, một là hắn phải giữ mặt mũi, hai là hắn không muốn dọa sợ phu nhân nhà mình.

Ai cũng nói phu nhân của hắn là một bình giấm rất chua, giữ hắn rất kĩ, thấy có người tiếp cận là sẽ xù lông lên phòng thủ, không bao giờ che giấu sự ghen tuông của mình, không khác gì tiểu hài tử ấu trĩ. Hắn thì ngược lại, chững chạc trưởng thành, bao dung độ lượng, sẽ không để ý mấy thứ nhỏ nhặt mà chỉ quan tâm cưng sủng nương tử. Lúc mới quen Ôn Khách Hành cho đến trước khi thành thân, Chu Tử Thư khá tự hào về điều này, dù sao hắn cũng là sư huynh của y, phải cư xử như vậy mới hợp lẽ, chưa kể được ái nhân bày tỏ tình yêu rõ ràng như thế có ai mà không thích thú chứ?

Trên thực tế, sâu thẳm trong lòng Chu Tử Thư ẩn chứa một sự ghen tuông chiếm hữu đáng sợ, hắn luôn cố giam nó lại nhiều năm trời, cũng may Ôn Khách Hành luôn như cái đuôi bám lấy hắn, cả tâm và mắt đều đặt trên người hắn, vây nên con quái vật kia cũng ngoan ngoãn ngủ yên không quấy phá.

Cơ mà sau khi Ôn Khách Hành trở thành thê tử của hắn, rắc rối bắt đầu phát sinh.

Ôn Khách Hành vốn đã rất tuấn tú cuốn hút, nụ cười tà mị nở trên khuôn mặt đẹp tựa bạch ngọc khắc ra như hố sâu dụ hoặc người ta sa ngã, rất được các cô nương ưa thích. Gả cho Chu Tử Thư rồi ngày ngày được hắn yêu thương nồng nhiệt thì khí chất bao quanh y lại bắt đầu thêm một tầng quyến rũ, kết hợp với đôi mắt trong sáng tạo thành dáng vẻ của hồ ly ngây ngô mới bước vào nhân gian, vụng về câu dẫn lòng người.

Dần dần, nhân sĩ võ lâm bắt đầu truyền tai nhau về vẻ đẹp của Trang chủ phu nhân Tứ Quý sơn trang.

Rất nhiều kẻ tò mò tìm cớ đến bái phỏng để thử một lần chiêm ngưỡng vị phu nhân trong truyền thuyết, kết quả gặp xong đều đem lòng tương tư, người này đồn người kia báo, danh tiếng của Ôn Khách Hành cũng từ đó càng tăng lên. Tính y lại ham vui, thấy bao nhiêu của ngon vật lạ cùng muôn vàn câu chuyện kì thú của những nhân sĩ đó mang lại thì mải chơi đến quên trời quên đất, đương nhiên cũng tạm gạt tướng công nhà mình sang một bên.

Khỏi phải nói Chu Tử Thư đã tức giận đến mức nào, nhưng hắn cũng đâu thể chân trước đuổi người chân sau giam lỏng Ôn Khách Hành đây? Hắn đâu phải thiếu niên bốc đồng làm mọi việc theo cảm xúc, cũng chẳng phải kẻ xấu xa vì chiếm hữu mà bẻ gãy cánh của ái nhân nhốt lại vào lồng, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi nhưng mặt vẫn tươi cười tiếp đám người đến vì phu nhân nhà mình kia.

Ngày xưa Ôn Khách Hành chỉ hay bị các cô nương vây quanh, cô nương gia dù sao cũng chân yếu tay mềm, Ôn Khách Hành lại tinh thông y lí không lo mấy thủ đoạn bỏ thuốc gì đó nên Chu Tử Thư khá an tâm, mặc kệ các nàng đến cửa rồi bị Ôn Khách Hành tự tay tiễn về. Nhưng hiện tại đám nhân sĩ võ lâm kia toàn những kẻ võ công khó lường, thể lực vượt trội, nếu bọn chúng ủ mưu chiếm đoạt Ôn Khách Hành thì chẳng thể nắm chắc được y sẽ chống lại nổi, chưa kể y lại quá hạ cảnh giác với bọn chúng, chỉ sợ đến lúc bị bắt đi cũng không biết mà còn vui vẻ chỉ đường cho chúng chạy.

Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ