107. Nhiếp chính vương x Ảnh vệ

610 59 12
                                    

Tặng cả nhà chút hường trước khi ngã vào đống máu chó ở chương mới fic Nhân gian ngày mai 🤧

--------------------------

Tân đế còn nhỏ tuổi chưa đủ năng lực để tự mình xử lí chính sự, vì vậy triều thần đều thống nhất đưa Chu Tử Thư lên làm Nhiếp chính vương phò tá ấu chúa, chờ đến thời điểm chín muồi thì giao lại quyền hành rồi rút lui. Chu Tử Thư nắm trong tay quân đội trọng yếu lại lập lời thề theo dòng họ chỉ phụng sự hoàng gia chứ tuyệt đối không bước chân vào hoàng gia, vì vậy rất được văn võ bá quan tin tưởng giao cho chức trách này.

Nhiếp chính vương đương nhiên bận rộn, hầu cận của Nhiếp chính vương lại càng bận rộn hơn, mà công việc nặng nề nhất có lẽ là nhóm ảnh vệ. Ngoài việc đảm bảo an nguy cho chủ tử mỗi ngày thì còn phải thực hiện khá nhiều nhiệm vụ trong bóng tối. Có đôi khi vừa vất vả vạ vật theo dõi đối tượng nào đó trở về báo cáo tình hình chưa kịp thở đã bị sai đi do thám biến cố ở biên quan tít tắp, xoay vòng đến chóng cả mặt cũng không dám oán thán. Mà Chu Tử Thư cũng không phải là kiểu chủ tử dễ hầu hạ, thế là nhóm ảnh vệ của hắn thay đổi nhân sự thường xuyên đến mức Tể tướng Cảnh Bắc Uyên phải tự mình nhúng tay vào trợ giúp người bạn chí cốt này của mình.

Đối với mỗi ảnh vệ chuẩn bị tiếp nhận vị trí mới, Cảnh Bắc Uyên đều dặn họ khi nào thấy khó khăn muốn bỏ cuộc thì cứ nhìn vào thủ lĩnh của nhóm ảnh vệ – Ôn Khách Hành mà học tập, đảm bảo sẽ lấy lại động lực ngay. Các ảnh vệ đều rất tò mò, họ được đào tạo chịu cực khổ đã quen, chủ tử Nhiếp chính vương của họ có thể khó chịu đến mức nào chứ? Sau đó thì ăn đủ với sự chủ quan, làm ảnh vệ cho Chu Tử Thư đúng là một thử thách cực lớn đối với giới hạn của họ. Thế là họ nhìn vào thủ lĩnh Ôn Khách Hành của mình...

Thủ lĩnh không những làm tất cả những nhiệm vụ được giao bằng với khối lượng công việc của họ mà còn hầu ngủ cho Nhiếp chính vương.

...Rồi ngậm ngùi thở dài, thủ lĩnh còn mệt mỏi hơn họ gấp trăm lần, cớ gì lại bỏ cuộc bây giờ chứ?

Tinh Minh là một trong số những ảnh vệ mới nhất nhận ra chân lý này, âm thầm nể phục Ôn đại nhân rõ ràng mới rong ruổi trên ngựa ba ngày ba đêm mà về tới nơi vẫn đủ sức để chủ tử lật như lật bánh tráng lẫn chiên xào thành nhiều món trên giường, một lời than phiền cũng không có. Vừa có tin cấp báo thì đã nhẹ nhàng mặc lại quần áo chỉnh tề nhận lệnh đi điều tra ngay và luôn. Tinh Minh theo sau y không kiềm được hỏi, ngài không sao chứ?

Ôn Khách Hành vẫn thi triển khinh công trong lúc trả lời, không vấn đề.

Câu trả lời quen thuộc. Tinh Minh có cảm giác dù có hỏi bất cứ cái gì liên quan đến tình trạng sức khỏe hoặc tâm trạng của thủ lĩnh thì đều sẽ chỉ nhận lại được câu trả lời "không vấn đề" này của y. Bị đánh trọng thương cũng không vấn đề, không được ngủ nghỉ chút nào cũng không vấn đề, bị hành lên bờ xuống ruộng cũng không vấn đề, thế cái gì mới là có vấn đề?

"Chủ tử." – Y đã nói như thế.

"..."

Cả đám chỉ biết câm nín, ừm ừm cũng không có sai, nhưng cũng chỉ có ngài dám nói câu đó nhẹ tênh như vậy thôi.

Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ