Chăm sóc một Càn Nguyên đến kì dịch cảm là cảm giác như thế nào?
Cảm giác y như chăm một con mèo khó ở ấy, Ôn Khách Hành khẳng định chắc nịch. Cái này không được, cái kia không được, phải thế này, phải thế kia, A Hành, A Hành A Hành x n lần.
Như thể không có cậu bên cạnh thì anh sẽ điên mất.
Bám dính, thiếu hơi thường xuyên là điểm chung của cả Càn Nguyên và Khôn Trạch khi đến giai đoạn này. Chu Tử Thư trong kì dịch cảm thèm khát tiếp xúc da thịt với Ôn Khách Hành y như khi Ôn Khách Hành trong kì mưa sương ham muốn cọ sát da thịt với Chu Tử Thư, khác cái là Khôn Trạch lúc đó thần trí không ổn định, sức lực của rời bỏ thân thể nên khó chủ động được chuyện này. Càn Nguyên thì khác, đã muốn bám thì Khôn Trạch có chạy đằng trời.
Được rồi, đằng nào cũng nghỉ phép, Ôn Khách Hành không ngại mình có thêm một con gấu koala bám chặt người mọi lúc mọi nơi. Nhưng ít nhất khi cậu nấu ăn, Chu Tử Thư cũng nên biết ý mà bỏ cái tay sờ mó kia ra chứ! Cậu đang cầm dao đó, đang chiên dầu với bếp nóng đó, thế mà anh còn vừa cho tay móc lên sờ ngực, một tay cho vào đũng quần của cậu vuốt ve, quá nguy hiểm rồi! Ôn Khách Hành hít sâu một hơi, tắt bếp, chém cái phập con dao lên thớt, quay sang lườm Chu Tử Thư rồi... ôm lấy anh. Nào, làm một nháy cho đỡ thèm rồi để yên cho em nấu, cậu nói. Chu Tử Thư chỉ chờ có thế, kéo người lên bàn bắt đầu ăn món "khai vị".
Đặc điểm thứ hai, nhạy cảm. Khôn Trạch nhạy cảm thì nghĩ ngợi lung tung rồi tủi thân khóc, Càn Nguyên nhạy cảm cũng nghĩ ngợi lung tung nhưng rồi tức giận đổ bình giấm. Ngày thường Ôn Khách Hành là người ghen tuông nhiều hơn (dù mọi người xung quanh đều nhìn cậu một cách thương cảm kiểu không có chuyện đó đâu), đến kì dịch cảm thì ngôi giấm vương chuyển sang cho Chu Tử Thư, chỉ chút việc bé xíu bằng con muỗi cũng có thể làm vị vua không ngai này nổ tung.
Chuyện con muỗi nghĩa đen, Ôn Khách Hành quả thực bị muỗi đốt. Con muỗi quái ác ấy lại đốt ngay lên cổ, đốt lúc nào chính Ôn Khách Hành cũng chẳng biết. Nhưng vết muỗi đó đập vào mắt Chu Tử Thư lại làm anh điên lên, cắn cậu đến rách cả da để bong cái vết đó đi. Thêm việc đang bị đụ ná thở mà còn phải nghe ổng một mực tra hỏi rốt cuộc là đi hú hí với đứa nào mà có cái dấu đó, Ôn Khách Hành muốn cãi mà không còn sức, mặc kệ anh phát tiết xong cho bình tĩnh lại mới nói, suốt hai ngày nay có lúc nào anh để em rời khỏi tầm mắt của mình đâu. Bình giấm di động lúc này mới chịu ngừng đổ, đậy nắp chờ đợt phát tác tiếp theo.
Còn một chuyện nữa khiến cậu nghĩ mà tức, chính là món quà "ngưỡng mộ" không biết là của đàn em nào gửi tặng Chu Tử Thư, cậu còn chưa kịp biết quà từ đâu tới thì đã bị ghen ngược. Tới lúc bị hành lên bờ xuống ruộng rồi bóc hộp quà ra có mảnh giấy gửi đích danh Chu Tử Thư thì mới vỡ lẽ, đang tính quay sang đòi lại công bằng thì Chu Tử Thư thay vì hối lỗi lại trưng ra vẻ mặt anh sẽ chịu trách nhiệm lấy thân báo đáp cho em, kết quả là lại bị hành thêm một trận quay cuồng nữa.
Bỏ đi, dù sao Càn Nguyên trời sinh chiếm hữu, mình là Ôn đại thiện nhân nghĩa khí rộng lượng, không chấp Chu tổng dở chứng ngày trái gió trở trời. Chẳng qua có một số kiểu dở chứng mà đến nay Ôn Khách Hành vẫn chưa thích ứng nổi, kiểu như... khao khát được cậu khen ngợi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]
FanficChu Tử Thư x Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư công, Ôn Khách Hành thụ, chú ý nha đừng chửi tác giả tội nghiệp T_T Tập hợp các đoản văn tự viết vì u mê Chu Ôn quá. Bạn tác giả thuộc dạng dễ tính nên Ôn Chu hay Chu Ôn gì đều gặm, có lẽ sẽ có tập hợp đoản Ôn...