136. Đại sư huynh x Nhị sư đệ

465 42 12
                                    

T+ nha anh em ới~

***

Thực ra Chu Tử Thư không phải vị Đại sư huynh hoàn mỹ giống như Ôn Khách Hành và tất cả mọi người vẫn luôn nhầm tưởng.

Tất nhiên con người ai cũng có khuyết điểm, nhưng Ôn Khách Hành luôn nói về sư huynh của mình với một niềm tự hào không thể che giấu, y tôn sùng Đại sư huynh cực kì và cho rằng mấy cái tật xấu lẻ tẻ của hắn không thể làm lu mờ chút nào đến hình ảnh điềm tĩnh ôn nhu, luôn hành hiệp trượng nghĩa của một thiếu niên anh hùng như Chu Tử Thư.

Nhưng đó là vì y không biết được ẩn sâu bên trong khuôn mặt luôn nhìn y dịu dàng đó, là một khao khát đen tối trái ngược hoàn toàn với hình ảnh Đại sư huynh hoàn mỹ mà y luôn tâm niệm.

Chu Tử Thư từ ngày đầu gặp mặt đã yêu thích Ôn Khách Hành, đặc biệt yêu sủng hơn khi Ôn Khách Hành khóc.

Mấy ngày đầu tới Tứ Quý sơn trang, Ôn Khách Hành vì xa cha mẹ mà có những lúc tủi thân khóc trong bí mật, không muốn sư phụ hay bất kì ai trong sơn trang biết. Nhưng Chu Tử Thư vẫn luôn quan tâm y, một đêm nọ bắt gặp y trốn trong góc lặng lẽ rơi nước mắt. Ôn Khách Hành lúc đó mới có 9 tuổi, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo điểm xuyết vệt hồng và thấm nước trông hệt như một trái đào tươi mời gọi người tới cắn một miếng. Chu Tử Thư nhìn cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ muốn ngắm thêm chút nữa rồi sẽ tới an ủi y. Nhưng chút nữa này lại kéo dài tới sáng, khi Ôn Khách Hành đã khóc mệt mà ngủ thiếp đi thì hắn mới từ bóng tối bước ra, âm thầm bế y về phòng. Trước khi rời khỏi, hắn dùng ngón tay sờ lên đuôi mắt sưng đỏ của y rồi đưa lên môi mình hôn nhẹ một cái. Vị mặn của nước mắt hiện hữu nơi đầu lưỡi, không hiểu sao lại trở nên cực kì ngọt ngào làm tim hắn tan chảy.

Từ đó hắn hình thành một thói quen, đó là ngắm nhìn khuôn mặt khóc lóc của Ôn Khách Hành và nếm thử chút nước mắt còn sót lại của y.

Để có thể thỏa mãn được khao khát đen tối này, Chu Tử Thư ra sức chiều chuộng Ôn Khách Hành. Có chỗ dựa vững chắc lại được sủng đến vô pháp vô thiên, Ôn Khách Hành không cần che giấu cảm xúc của mình, vui liền cười mà buồn thì khóc, làm một tiểu hài tử mãi không lớn, coi Đại sư huynh là tất cả mình có, nhất nhất nghe lời hắn.

Chu Tử Thư những tưởng có thể kéo dài tâm tính trẻ con này của y mãi, nhưng đứa nhỏ mít ướt năm nào đã lớn và biết suy nghĩ hơn, không còn quậy phá lung tung, đặc biệt là... không còn khóc nữa.

"Đệ là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sau này còn trợ giúp sư huynh điều hành sơn trang, không thể yếu đuối được. Sư huynh cứ tin vào đệ!"

Chu Tử Thư mỉm cười nhưng trong lòng không vui mừng hoàn toàn, dù hắn tự hào vì sư đệ đã trưởng thành đúng như kì vọng của mình. Hắn bắt đầu trăn trở, muốn tìm một cách nào đó để khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Ôn Khách Hành rơi nước mắt. Nhưng thực sự không dễ dàng, bởi Ôn Khách Hành muốn chứng tỏ lời y nói, để hắn càng tự hào hơn về y nên luôn tỏ ra mạnh mẽ không gì suy chuyển nổi.

Chu Tử Thư nhớ nhung mà không thể giải tỏa, đến một ngày hắn tưởng như phát điên rồi thì ông trời liền chỉ cho hắn thấy một con đường.

Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ