Ba mươi có thỏ còn mồng một là mèo nha =))
***
"A Nhứ, xem ta bắt được gì nè!"
Chu Tử Thư ngẩng đầu khỏi cuốn binh thư đang đọc, nhìn thấy Ôn Khách Hành một thân áo choàng dày phủ đầy tuyết, mái tóc bạc tung bay hòa làm một với khung cảnh trắng xóa xung quanh trông như có thể tan biến bất kì lúc nào thì sốt ruột, chẳng quan tâm y đang muốn cho mình xem cái gì mà chỉ vội kéo y vào lòng phủi sạch đống tuyết kia. Đặt y ngồi xuống cạnh đống lửa, lúc này hắn mới chú ý đến cái thứ lúc nhúc trong vòng tay của y.
"Thỏ tuyết? Chúng ta cũng không ăn được."
"Vớ vẩn! Ai bảo huynh là ta bắt về để ăn?"
"..."
Ôn Khách Hành nhìn khuôn mặt chìm vào kí ức của hắn thì thấy hơi chột dạ, "Ừ thì, trước đây mỗi lần bắt là để ăn, còn bây giờ ta bắt làm sủng vật thôi!"
Sau đó y mỉm cười, cũng nhớ lại lần đầu tiên A Nhứ lột bỏ dịch dung của mình để y thấy gương mặt thật. Bọn họ rửa thỏ ở bên hồ, sau đó còn chơi té nước không khác gì tiểu hài tử, thật là hoài niệm mà.
"Tay đệ lạnh hết cả rồi, đưa đây để ta sưởi cho nào." – Thấy y định phản đối thì hắn đã cắt ngang, "Nó chạy không được, có chạy thì ta bắt lại cho đệ, muốn bao nhiêu con có bấy nhiêu."
Ôn Khách Hành bĩu môi giơ hai tay ra trước để hắn xoa xoa truyền nội lực. Con thỏ trắng trong lòng y như cảm nhận được ánh nhìn đe dọa của Chu Tử Thư nên càng rúc sâu hơn không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn chờ y sưởi ấm xong. Y vui vẻ cưng nựng nó, còn thao thao bất tuyệt về việc sẽ tìm đồ làm ổ, kiếm thức ăn cho nó.
"Thành Lĩnh mới ghé qua nói hai ngày nữa là giao thừa, muốn mời chúng ta xuống sơn trang đón năm mới cùng chúng đồ đệ."
Ôn Khách Hành nghe thế thì hai mắt sáng lên, "Chẳng mấy khi đi một chuyến, chúng ta ở lại vài ngày được không?"
Thấy lông mày Chu Tử Thư cau lại, Ôn Khách Hành liền biết hắn không đồng ý, ủ rũ nói, "Một năm chúng ta chỉ xuống núi được có ba lần, đi thăm lão quái vật, đi tảo mộ và đêm giao thừa, chẳng lần nào ở quá nửa ngày, sao huynh cứ phải vội về như vậy chứ."
Chu Tử Thư thở dài, "Đệ biết rõ vì sao mà. Kể cả mấy con thỏ này, đệ cũng đừng nên nuôi."
Không nỡ nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của y, hắn vội đứng dậy nói cần vào trong sửa soạn một chút trước khi đi. Thà đau một chút bây giờ còn hơn, thời gian của bọn họ đã không còn thuộc về nhân gian nữa rồi, cứ lưu luyến nó mãi chỉ càng làm cho cuộc sống hiện tại thêm khổ sở thôi.
Đêm giao thừa thực sự náo nhiệt, người dân căng đèn từ sớm, lễ hội tấp nập cả buổi tối. Chúng đệ tử đều là thiếu niên ham vui, vừa được thả liền chạy tứ tung quăng luôn sư phụ sư thúc ra sau đầu. Ôn Khách Hành đang định chạy ra chơi cùng chúng thì bị Chu Tử Thư tóm lại, vận khinh công ôm y bay lên nóc nhà cao nhất chờ xem pháo hoa.
"A Nhứ, ta chỉ muốn ngó lễ hội chút thôi mà ~"
"Người đông đúc phức tạp, mãi mới nuôi được tí thịt cho đệ, bị người ta ép xẹp mất thì làm thế nào?"
![](https://img.wattpad.com/cover/294255814-288-k83981.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]
FanfictionChu Tử Thư x Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư công, Ôn Khách Hành thụ, chú ý nha đừng chửi tác giả tội nghiệp T_T Tập hợp các đoản văn tự viết vì u mê Chu Ôn quá. Bạn tác giả thuộc dạng dễ tính nên Ôn Chu hay Chu Ôn gì đều gặm, có lẽ sẽ có tập hợp đoản Ôn...