Ôn Khách Hành nhặt được một con mèo hoang hung dữ.
Con mèo này bẩn thỉu xấu xí, mặt mũi lem luốc tướng đi vật vờ, kể cả dì La cũng nói nó chẳng sống lâu nổi, sẽ sớm hèn mọn mà chết trong góc tối nào đó thôi. Nhưng Ôn Khách Hành thì lại không thấy vậy.
"Có muốn theo ta về ăn ngon mặc đẹp hay không?"
Đôi mắt lơ đãng của nó chợt lấy lại tiêu cự, liếc nhìn Ôn Khách Hành đầy đề phòng. Ôn Khách Hành bật cười, phe phẩy quạt che đi bờ môi duyên dáng của mình hỏi lại lần nữa. Con mèo hoang kia vươn vai lười biếng, để lộ rõ hơn cặp xương hồ điệp không phù hợp với khí chất của mình, cợt nhả trả lời:
"Muốn."
Nhuyễn kiếm dắt trên thắt lưng, bàn tay thô ráp của người dùng vũ khí lâu năm, sự kiêu ngạo của kẻ đã quen đứng ở trên cao... Đây không phải một con mèo bệnh, đây là một con hổ đang giấu kín móng vuốt của mình. Vật nuôi đầu tiên lại là một con mãnh thú, cha mẹ mà biết chắc sẽ đánh mình gãy chân mất, Ôn Khách Hành cười thầm, định chọt tay lên cái má bẩn bẩn của con mèo kia thì nó đã lùi lại tránh thoát.
"A Nhứ phải không? Từ bây giờ ngươi đã là sủng vật của ta rồi, tuyệt đối không được rời ta nửa bước."
A Nhứ được đưa về tắm giặt thay y phục mới, tươm tất thơm tho hơn nhưng khuôn mặt vẫn xấu xí khó nhìn, đám tì nữ hầu nam trong phủ mỗi khi thấy nó đều nhíu mày khinh bỉ, nó thì vẫn dửng dưng như không theo chân thiếu gia như hoa như ngọc của họ đi khắp nơi. Rõ ràng tương phản, thế nhưng vẫn có điểm hài hòa nào đó khó giải thích. Có vài tên hầu to gan thì thầm với nhau, A Nhứ kia dù xấu nhưng cũng coi như lành tính, thiếu gia nhà chúng ta xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết, chắc vì thế nên đứng cùng nhau mới cho ra cảm giác khó giải thích như vậy.
Thế nên họ cực kì kinh ngạc khi thấy con mèo hoang kia trực tiếp xé xác một con mồi theo lệnh của thiếu gia nhà mình.
Ôn Khách Hành nhìn thi thể bị chém thành nhiều mảnh rơi đầy trên đất đầy máu thì thở dài, "A Nhứ, bẩn, không chơi nữa.". Con mèo này thật xấc xược, mình mới thử nanh của nó một chút mà nó đã mua vuốt để dọa mình rồi. Cha về thấy cái đống nhầy nhụa này không phạt y mới lạ đấy.
Ôn thái y y thuật cao siêu, ôn nhuận như ngọc lại hết lòng cống hiến, tiếng lành đồn xa. Ông cùng với Ôn phu nhân là cặp phu phụ có thiên tình sử nổi bật của kinh thành, chung tình khó kiếm. Có cha mẹ xuất sắc nên Ôn Khách Hành vừa sinh ra đã được bao người ngóng trông sẽ trở thành một vị công tử tài hoa bậc nhất, khổ nỗi cha mẹ sinh con trời sinh tính, Ôn Khách Hành ngang ngược hống hách, ăn chơi trác táng lại độc ác tàn nhẫn, nếu không vì dung mạo cùng tài năng y hệt của cha mẹ thì hẳn ai cũng nghĩ con của họ bị đánh tráo rồi.
Ôn Khách Hành đoán không sai, dù đã cho người dọn dẹp nhưng mùi máu tanh nồng vẫn chưa hết, tin tức trong phủ thì chưa bao giờ giấu được chủ nhân của mình, cha y lập tức bắt y quỳ từ đường, cấm không ai cho phép y ăn uống. Y quỳ một mạch đến đêm không động đậy, nghe tiếng lạch cạch nhỏ nhẹ lọt vào tai liền biết sủng vật của mình lén mang đồ ăn đến, theo thói quen trêu chọc:
![](https://img.wattpad.com/cover/294255814-288-k83981.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn Chu Ôn 1 [Sơn hà lệnh]
Hayran KurguChu Tử Thư x Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư công, Ôn Khách Hành thụ, chú ý nha đừng chửi tác giả tội nghiệp T_T Tập hợp các đoản văn tự viết vì u mê Chu Ôn quá. Bạn tác giả thuộc dạng dễ tính nên Ôn Chu hay Chu Ôn gì đều gặm, có lẽ sẽ có tập hợp đoản Ôn...