Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tôi vẫn còn cảm thấy hơi uể oải. Cận Tịch dẫn theo các cung nữa Phẩm Nhi, Bội Nhi, Tinh Thanh và Cúc Thanh hầu hạ tôi rời giường, thay áo. Bốn người họ vẫn còn nhỏ tuổi, Phẩm Nhi, Bội Nhi khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, Tinh Thanh, Cúc Thanh lớn hơn một chút, khoảng mười tám tuổi, đi theo Cận Tịch học lễ nghĩ và cách hầu hạ chủ nhân, bề ngoài cũng khá là lanh lợi.
Vừa thay y phục xong, nội giám Tiểu Ân Tử bên ngoài cửa báo vọng vào là có Sử Mỹ nhân và Thuần Thường tại đến thăm tôi.
Sử Mỹ nhân có vóc người thon thả, dung mạo xuất chúng, nhất là sống mũi dọc dừa, một vẻ đẹp mỹ lệ. Chỉ có điều, đầu mày cuối mắt nàng ta có chút ủ ê, chắc những ngày sống trong cung cũng chẳng dễ dàng gì, nàng ta cử xử với tôi khá khách sáo, thậm chí còn nịnh hót lấy lòng. Thuần Thường tại còn nhỏ tuổi, mới tròn mười ba, vóc dáng nhỏ nhắn, ngây thơ, hồn nhiên, mặt vẫn còn vương nét trẻ con. Mọi người khách sáo chào hỏi nhau rồi ngồi xuống uống trà.
Sử Mỹ nhân tuy có chức vị thấp hơn tôi nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn, lại vào cung từ lâu, tôi cư xử với nàng ta khá nhún nhường, luôn miệng gọi nàng ta là "Sử tỷ" rồi lại gọi người đem bánh ngọt ra mời mọi người cùng ăn. Thuần Thường tại còn nhỏ tuổi, lại vừa tiến cung nên vẫn rất nhút nhát, tôi bèn lệnh cho người hầu bưng cho nàng ta món trà sữa tươi, lại giới thiệu cho nàng ta mấy món kẹo ngọt, bánh ngọt, bánh rán, bánh in xốp, bánh phù dung vị ngọt, hình dáng đẹp đẽ... Nàng ta quả nhiên thích mê, chẳng mấy chốc đã thân thiết gọi tôi là "Hoàn tỷ".
Tôi thực lòng cảm thấy mến nàng ta, nhớ tới Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu ở nhà nên lại càng cảm thấy gần gũi. Khi họ đứng dậy cáo từ ra về, tôi còn đặc biệt dặn dò Phẩm Nhi cầm theo một gói bánh ngọt đưa cho nàng ta.
Sau khi họ rời đi, tôi mới thản nhiên nói với Cận Tịch: "Sử Mỹ nhân đúng là đẹp thật!"
Nàng ta hơi sững người, nhưng sau đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng lướt mắt quan sát bốn phía, thấy không có ai mới bước lại gần tôi, nói khẽ: "Hoa Phi nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái nhất trong cung đấy ạ!"
Tôi thầm khen nàng ta cẩn trọng, dè dặt, câu trả lời của nàng ta tuy ông chằng bà chuộc, chẳng liên quan gì đến lời nhận xét của tôi nhưng vô tình mà hữu ý nói cho tôi biết: Sử Mỹ nhân thực sự không được Hoàng thượng sủng ái.
Thảo nào khi nãy, vẻ mặt nàng ta nhìn tôi có chút kỳ quặc, vừa ganh tỵ lại vừa kỳ vọng, giọng điệu vô cùng khiên tốn. Quá nửa là nàng ta hy vọng tôi được sủng ái, để rồi nhờ ở cùng cung điện mà có thể chia sẻ chút ân sủng của Hoàng thượng. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta thật đáng thương rồi không muốn nghĩ thêm nữa.
Lúc ăn bữa tối, tôi thấy Cận Tịch dẫn theo Lưu Chu, Hoán Bích cung kính đứng hầu một bên, ngoài cửa đầy cung nữ, nội giám nhưng chẳng có một tiếng động nào, đến tiếng hít thở mạnh cũng không nghe thấy. Tôi nghĩ bụng, quy của trong cung thật là nghiêm ngặt, không thể so với nhà thường dân.
Dùng bữa xong, cung nữ bưng một chiếc khay sơn đen đến dâng trà. Phương Nhược cô cô từng kể rằng, trong cung, sau khi dùng bữa thì chung trà dâng lên đầu tiên là để súc miệng, tẩy đi mùi thức ăn sau khi ăn. Quả nhiên lại có người bưng ống nhổ đến. Tôi súc miệng xong thì trà dùng để uống mới được dâng lên. Tôi nhấp một ngụm rồi mỉm cười, ra lệnh: "Khoan hãy dọn thức ăn xuống! Các ngươi đứng trơ ra đó làm gì, cứ ăn hết mấy món này đi! Đừng vì hầu hạ ta mà để bản thân đói ngấu."

BẠN ĐANG ĐỌC
HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Lưu Liễm Tử
Ficción GeneralHậu Cung Chân Hoàn Truyện xoay quanh những đấu đá của các phi tần nơi hậu cung. Chân Hoàn là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn nên được Hoàng thượng nhất mực yêu mến. Cũng vì thế, cô trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu. Tuy nhiên, bằng sự thông minh c...