CHƯƠNG 2: NGÀY VỀ CHẲNG HẸN

217 4 0
                                    

Xe chưa đến trước phủ Thị lang đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trống, tiếng nhạc và tiếng pháo nổ đì đùng. Lưu Chu giúp tôi vén góc rèm xe, dưới ánh đèn lồng đỏ chói, cả con đường huy hoàng như trong mộng. Từ xa, tôi đã thấy mọi người trong nhà, già trẻ lớn bé đang đứng trước cổng chính chờ đợi, mắt tôi chợt cay xè, dòng lệ chực trào nhưng giữa chống đông người, đành cố nuốt ngược trở lại.

Thấy xe ngựa của tôi đi đến, tôi tớ, tỳ nữ trong nhà xúm xít chạy lại, chìa tay đón đỡ. Nhìn vẻ mặt của cha mẹ không biết đang vui hay đang buồn, bề ngoài thì cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại rưng rưng lệ. Tôi vừa định nhào vào lòng mẹ thì thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô lớn: "Thần Chân Viễn Đạo cùng toàn gia quyến tham kiến tiểu chủ!"

Tôi lập tức sững sờ, lúc này mới nhớ ra mình đã là cung tần do Hoàng thượng tuyển chọn, hai ngày sau sẽ nhận được thánh chỉ xác định danh phận phẩm cấp này. Chỉ trong vòng một ngày, thế giới của tôi đã biến hóa đảo điên như vậy. Trong lòng tôi sầu khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã, chìa tay đỡ cha mẹ đứng dậy.

Cha vội xua tay ngăn lại. "Tiểu chủ không thể làm như vậy, sẽ không hợp với khuôn phép!"

Hoán Bích vội dâng khăn tay lụa, tôi chấm nước mắt, cố giữ giọng thật bình tĩnh, nói: "Đứng lên đi!"

Lúc này, mọi người mới dám đứng dậy, vây quanh đỡ tôi tiến vào trong phủ. Đến lúc chỉ còn người thân trong nhà tham dự gia yến, cha vẫn khăng khăng ép tôi ngồi lên ghế trên.

Tôi lập tức quỳ xuống, ứa nước mắt van xin: "Con gái bất hiếu, đã không thể hầu hạ, phụng dưỡng cha mẹ, lại còn để cha mẹ phải kính cẩn tuân theo khuôn phép, trong lòng thực sự bất an!"

Cha mẹ vội chạy lại, đỡ tôi đứng dậy, tôi cương quyết quỳ tại chỗ, tiếp tục khuyên: "Xin cha mẹ cho con gái nói hết lời! Tuy nay con đã là người của hoàng gia nhưng đạo hiếu không thể bỏ được. Xin cha mẹ cho phép con trước khi tiến cung vẫn được hầu hạ cha mẹ theo lễ xưa, nếu không, con thà quỳ ở đây, mãi mãi không đứng dậy!"

Nghe đến đây, mẹ tôi đã nước mắt như mưa, cha gật đầu, rưng rưng nói: "Được, được rồi! Chân Viễn Đạo ta sinh được đứa con gái có hiếu như con đúng là không uổng kiếp này." Thế rồi, cha ra hiệu cho hai em gái của tôi là Ngọc Dao và Ngọc Nhiêu đỡ tôi đứng dậy, ngồi vào mâm cơm.

Tôi tâm phiền ý loạn lại vất vả cả ngày, chẳng thể ăn nổi, liền chào cha mẹ rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lưu Chu và Hoán Bích đã chuẩn bị sẵn chăn đệm. Tôi tuy mệt mỏi nhưng không buồn ngủ chút nào, chỉ thay áo ngủ định nằm xuống chợp mắt cho có thì cha đã đích thân bưng một chén cháo tổ yến đường phèn đến thăm tôi.

Cha gọi "Hoàn con" một tiếng, lệ đã lưng trong. Tôi ngồi bên cạnh cha, ngả đầu lên tay ông, nghẹn ngào khóc thành tiếng. Cha an ủi tôi: "Con của ta, khuya thế này cha còn đến đây là vì có mấy câu muốn dặn dò con. Tuy con mới mười lăm tuổi nhưng từ nhỏ đã có chủ ý riêng của mình. Lúc bảy tuổi đã chê tên Ngọc Hoàn không hay, coi chữ "ngọc" quá tầm thường, tên con gái nào cũng có, nghe thật thông tục, đòi bỏ bằng được. Khi lớn lên, chuyện gì cha cũng chiều theo ý con. Giờ con phải vào cung hầu hạ Hoàng thượng, không thể ngang ngạnh làm theo ý mình được nữa. Gặp chuyện gì con cũng phải biết nhìn trước tính sau, suy nghĩ cẩn thận, phải trầm tĩnh như My Trang mới được!"

HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Lưu Liễm TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ