CHƯƠNG 68: SƯƠNG LẠNH PHỦ NƠI NƠI

40 1 0
                                    

Rời khỏi Vũ Hoa các của Đoan Phi, trong tay tôi có thêm một giỏ ấu đỏ mọng, mỗi củ đều chĩa ra hai cái sừng nhọn hoắt với phần thịt non mềm, thơm ngậy. Lời của Đoan Phi vẫn còn văng vẳng bên tai: "Củ ấu tuy ngon nhưng nhất định phải bẻ gãy hai cái sừng, lại lột đi phần vỏ cứng thì mới có thể nếm phần thịt bên trong, bằng không sẽ dễ bị thương, được chẳng bằng mất."

Tôi mỉm cười, con người chính là như vậy, muốn có được thứ gì thì trước tiên phải né tránh chỗ lợi hại của nó đã.

Mặt trời đỏ rực lên cao, bầu trời lại trong xanh vạn dặm, sự nóng nực bất giác càng tăng thêm mấy phần. Tôi sợ nhất cái nóng, trên người đã bắt đầu rỉ mồ hôi, liền cùng Lưu Chu chọn một con đường râm mát bóng cây mà quay về Nghi Phù quán.

Đi tới chỗ Ngọc Đái Đồng Âm, hai bên đường đều ngợp bóng ngô đồng, phủ kín mặt đất, khiến người ta có cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Nơi đây cảnh sắc tươi đẹp, lại không nóng nực, tôi bèn dắt tay Lưu Chu vừa ngắm cảnh vừa chậm rãi bước đi, lúc ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Hoa Phi dẫn theo Tào Tiệp dư và Kiều Thái nữ, phía sau còn một đám cung nữ và thái giám, đang rầm rộ bước lại.

Hoa Phi vốn đang trò chuyện hăng say, nói cười giả lả, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Từ sau khi ả ta được khôi phục ngôi vị, tôi cố hết sức tránh gặp mặt chính diện và phát sinh xung đột với ả ta. Tôi vì ả ta mà mất con, thất sủng, ả ta vì tôi mà mất ngôi, thất sủng, nỗi thù hận dành cho nhau đều khắc cốt ghi tâm, không thể phai nhòa.

Chỉ là lúc này đường hẹp gặp nhau, địa vị của tôi lại thấp hơn ả ta một mức, không thể né tránh coi như không gặp, mà tôi lại từng đồng ý với Huyền Lăng, vì đại cục sẽ tạm thời nhẫn nhịn.

Thế là cố kìm nén tâm trạng có chút rối loạn, tôi cung kính nhún gối hành lễ. "Xin thỉnh an Hoa Phi nương nương!" Tào Tiệp dư và Kiều Thái nữ bên cạnh ả ta cũng hơi khom người chào hỏi.

Hoa Phi không bảo tôi đứng dậy ngay, trong ánh mắt thoáng vẻ dò xét và lo nghĩ. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bầu không khí xung quanh hết sức tĩnh lặng, đến tiếng chim hót cũng chẳng thể nghe thấy. Tôi nhớ tới việc phải quỳ lâu trong Mật Tú cung ngày xưa, trong lòng không kìm được căm hận, cắn chặt môi cố gắng kiềm chế không để bản thân lộ ra vẻ hận thù, ngoài mặt vẫn giữ nguyên bộ dạng điềm nhiên, hờ hững.

Hồi lâu sau, ả ta mới nói: "Đứng dậy đi!"

Ả ta chăm chú nhìn tôi, thần sắc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có căm hận, có kiêng dè, có chán ghét, có coi khinh, có khiêu khích, tất cả như hòa làm một. Ả ta cười tủm tỉm, nói: "Ngươi có từng nghĩ đến có ngày bản cung được khôi phục ngôi vị như hôm nay không?"

Tôi giữ nguyên thần sắc khiêm nhường tránh qua một bên, điệu bộ kính cẩn, nói với giọng bình tĩnh: "Nương nương hậu phúc vô biên, thần thiếp há có thể đoán biết trước được." Rồi tôi lại khom người hành lễ với ả ta lần nữa, nói: "Còn chưa kịp chúc mừng nương nương được khôi phục ngôi vị, thần thiếp xin có lời chúc tại đây."

Ả ta lạnh lùng nói: "Thôi khỏi! Bản cung không dám nhận cái lễ này của Hoàn Quý tần." Ả ta đưa mắt liếc tôi, vẻ chán ghét lộ rõ qua từng lời nói, sau đó chợt nhíu đôi mày dài. "Ngươi càng ngoan ngoãn, bản cung lại càng cảm thấy ngươi đáng sợ."

HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Lưu Liễm TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ