Nghiêm Kỷ thở dài một hơi buồn bực, ôm chặt eo Mộc Trạch Tê: "Cậu rất thông minh, cậu hẳn là có cách để chỉnh bọn họ."
Mộc Trạch Tê lắc đầu: "Tôi không thích, hơn nữa quá phiền phức . Họ chỉ nói ngoài miệng, tôi cũng chỉ có thể trốn."
Nghiêm Kỷ không đồng ý với tâm lý như vậy, nhưng cũng biết sự bất đắc dĩ của đương sự chỉ có đương sự biết.
"Vậy tại sao cậu không tìm kiếm sự giúp đỡ?" Anh đang ám chỉ bản thân mình,
Mộc Trạch Tê chưa bao giờ mở miệng nói với Nghiêm Kỷ, khi đó mặc dù Nghiêm Kỷ giữ khoảng cách với Mộc Trạch Tê, nhưng yêu cầu của cô, Nghiêm Kỷ đều có thái độ có cầu tất ứng.
Kết quả Mộc Trạch Tê chỉ dùng vào những chuyện vặt vãnh nhàm chán, những mối quan hệ xung quanh cô hoàn toàn không sử dụng được.
Điểm này cũng không giống dì Vạn Dung.
Mộc Trạch Tê không hiểu được ý của Nghiêm Kỷ, nhưng cô lại cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận trong lớp chỉ có hai người.
Sau đó Mộc Trạch Tê nhỏ giọng nói: "Tôi đã từng muốn cá chết lưới rách trả thù bọn họ. Nghiêm Kỷ, cậu còn nhớ Cao Hồng Huy trong lớp chúng ta không?"
Nghiêm Kỷ rất ấn tượng. Anh vẫn tỉnh bơ chỉ gật đầu.
Mộc Trạch Tê tiếp tục nói: "Cao Hồng Huy là người đầu tiên nói muốn bao dưỡng tôi, ngay lúc học lớp 11. Mà khi đó tôi còn nhỏ tuổi, không thể chịu được chuyện này, ngay khi tôi sắp suy sụp, tôi suýt nữa đã đồng ý."
Mắt Nghiêm Kỷ đột nhiên trở nên lạnh lùng, hai tay siết chặt, suýt chút nữa đã bẻ gãy thắt lưng Mộc Trạch Tê.
"A eo eo eo!"
Nghiêm Kỷ vội vàng buông cánh tay ra, xoa eo cho cô: "Thật ngại quá, tôi hơi căng thẳng quá rồi. Cậu nói rõ chuyện này xem." Mộc Trạch Tê không biết tại sao Nghiêm Kỷ bỗng nhiên để ý, cô đột nhiên lại không dám nói. Nhưng lại bị ánh mắt của Nghiêm Kỷ buộc phải kiên trì nói tiếp.
Mộc Trạch Tê luôn hữu hình vô hình trung có một loại "chiến tranh" nào đó với người khác. Cô chỉ muốn trở nên hoàn hoản, ngoại hình, thành tích hay sự nỗ lực đều không có gì để nói.
Một lần thất bại thảm hại nhất của cô là bị người khác cố ý bới móc nhiều truyện của gia đình cô.
Ví dụ như gia đình bình thường của cô lại hư vinh, ví dụ như chuyện giáo dục của mẹ cô với cô, ví dụ như chuyện giả làm người giàu ngồi xe sang đi học.
Bị người ta ác ý thêm mắm thêm muối, lan truyền một cách bừa bãi.Lần đầu tiên tàn nhẫn xé nát trái tim nhạy cảm của một thiếu nữ vị thành niên.
Khi Mộc Trạch Tê bị chặn ở hàng lang cười nhạo, là Cao Hồng Huy đã đuổi những nữ sinh đó đi.
Khi Mộc Trạch Tê lau nước mắt, Cao Hồng Huy cuối cùng không kìm được.
"Mộc Trạch Tê cậu đừng thích Nghiêm Kỷ nữa, loại người này không trèo cao được, không nhất định phải là cậu ta. Cậu theo tôi đi, quyền thế nhà tôi cũng không thấp, đủ để bảo vệ cậu."Mộc Trạch Tê đột nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy thiếu niên cao lớn tự tin nhìn chằm chằm mình như nhìn chằm chằm vào một con mồi.
Mộc Trạch Tê lùi về phía sau. Cao Hồng Huy nói cho Mộc Trạch Tê thời gian suy nghĩ.
Ba của Cao Hồng Huy là X trưởng cục XX, ở thành phố Z cũng coi như quyền cao chức trọng. Cao Hồng Huy hứa hẹn với Mộc Trạch Tê, chỉ cần đồng ý ở bên cạnh cậu ta, cậu ta sẽ giải quyết mọi chuyện. Cao Hồng Huy không chỉ nói mà cậu ta cũng từng hành động, cậu ta đối xử với Mộc Trạch Tê rất tốt.
Khi Mộc Trạch Tê bị những lời cười nhạo tra tấn đến gần như sụp đổ, cô thật sự do dự.
Nghiêm Kỷ nghe được chuyện này rất không vui, mặt lạnh lùng, u oán nói: "Tôi vậy mà lại không phải lựa chọn duy nhất của cậu."
"Vậy tại sao cậu không đến tìm tôi? Cảm thấy xấu hổ sao?"
"Đúng vậy." Mộc Trạch Tê thừa nhận."Tôi chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, Không giống với loại người từ nhỏ đến lớn lên trong trò chơi quyền thế như cậu, thời gian tỉnh táo không giống như nhau. Chúng ta sẽ bị cảm xúc chi phối."