Nghiêm Kỷ đi lên sân thượng, lập tức gọi điện thoại cho người đi điều tra xem khi Mộc Trạch Tê ở bệnh viện có thân thiết với nam bác sĩ hay bệnh nhân nào hay không.
Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm nữ bác sĩ và nữ y tá cũng muốn điều tra.
Người nào có thể vòng qua kẽ mắt của anh để tiếp xúc vớ Mộc Trạch Tê, tìm ra anh sẽ giết kẻ đó!
Mộc Trạch Tê bên này cầm điện thoại trốn trong nhà vệ sinh, kể ℓại quá trình tình của mình với Vu Luật cho tới nay.
Chuyện của Nghiêm Kỷ chỉ ℓà nguyên nhân, không có Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê cũng sẽ thổ ℓộ.
Cô thật sự thích Vu Luật, chưa bao giờ có người hiểu cô như vậy, cho dù ℓà giá trị cảm xúc hay ℓà suy nghĩ thì Vu Luật đều cung cấp quá nhiều.
Đó ℓà Mộc Trạch Tê thực sự thích một người
"(phía trước bỏ qua một ngàn chữ) Cho nên, anh có thể ℓàm bạn trai của em được không? Chúng ta chưa từng gặp nhau, cho nên anh không cần phải vội vàng trả ℓời em."
Nghiêm Kỷ đang muốn bóp chết tia lửa tình yêu của Mộc Trạch Tê, thì nhận được tin nhắn của Mộc Trạch Tê, có thể nói là có tình cảm thật lòng.
Nghiêm Kỷ nhận được lời thổ lộ của Mộc Trạch Tê, đánh trúng vào trái tim anh, cũng không vội đi gặp cô mà đi đi lại lại trên sân thượng.
Bỗng nhiên, anh cảm giác không đúng, đây là thân phận của Vu Luật...
Cho nên, là anh tự đào tường của mình và tự ăn cắp tháp của mình? Anh có tự cắm sừng mình không?
Anh cầm điện thoại, sắc mặt thay đổi như đèn đổi màu. Thật tốt, cuối cùng cũng được Mộc Trạch Tê thổ lộ, nhưng kết quả lại không phải thân phận của mình.Niềm vui được tỏ tình của Nghiêm Kỷ dần trở nên cay đắng và chua xót, trong lòng buồn bực đến mức cuối cùng cũng không cười nổi nữa.
Lúc lên lớp, Nghiêm Kỷ cuối cùng không nhịn được u oán hỏi: "Vì sao cậu lại thích hắn? Chúng ta chỉ mới chia tay hơn ba tháng."
Mặc dù thân phận sau lưng Vu Luật là anh, nhưng Vu Luật chính là tính tình anh không hề che dấu, thẳng thắn không kiềm chế mang theo sự sắc bén. Đôi khi hắn sẽ nói chuyện thẳng thắn như một con dao.
Mộc Trạch Tê thích Vu Luật chứ không phải Nghiêm Kỷ vẫn còn chút lương tâm coi như thu liễm.Nghiêm Kỷ tự nghi ngờ bản thân.
Mộc Trạch Tê giả vờ không được thì chăm chú nghe giảng, khí thế của Nghiêm Kỷ quá mạnh, cô một chút cũng không nghe vào.
"Lúc tôi đau lòng nhất, là anh ấy vẫn ở bên tôi, tôi rung động. Tôi đã quyết định sẽ không thích cậu nữa, thích một người khác là sai sao? Ngoài ra còn có hơn ba tháng trống để thể hiện sự tôn trọng."
Lại bị nhắc lại chuyện không vui nữa, Nghiêm Kỷ buồn bực đến hoảng hốt, thà không hỏi."Chỉ là lúc cậu đau lòng nhất hắn ở bên cạnh cậu nên cậu thích người đàn ông khác, là tôi đối xử với cậu quá mức đáng ghét cho nên cậu muốn sớm quên đi tôi, hay là tình cảm của cậu đối với tôi vốn đã mỏng manh?"
Lúc này, Lâm Thi Vũ quay đầu đưa cho Mộc Trạch Tê một đặc sản nhỏ, cũng đưa cho Nghiêm Kỷ một cái. Cô ấy cười tủm tỉm nói với Nghiêm Kỷ: "Lần sau có thể kiểm tra thành quả cậu dạy mình."
Nghiêm Kỷ trả lời vài câu, Lâm Thi Vũ đều rất nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Nghiêm Kỷ.
Hai người tán gẫu xong Lâm Thi Vũ mang theo nụ cười xoay người trở về.Mộc Trạch Tê cầm đặc sản nhỏ, đột nhiên nói: "Lâm Thi Vũ thích cậu."
Nghiêm Kỷ quay đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, vì sao lại liên lụy đến Lâm Thi Vũ?
Mộc Trạch Tê lẳng lặng nói: "Nếu như một người vẫn luôn chăm sóc và quan tâm đến cậu, ở thời điểm khó khăn của cậu dẫn cậu vượt qua cửa ải khó khăn, trang bị cho cậu để dẫn cậu đi "đánh quái thăng cấp". Người được đồng hành sẽ hình thành tình cảm ỷ lại, không ai có thể tránh được sự rung động.
Con người sẽ như vậy, càng không nơi nương tựa càng ỷ lại.Vì vậy, tôi thích với anh ấy thì có gì sai? Chỉ có cậu được phép như vậy còn tôi thì không à?"
Nghiêm Kỷ bị nghẹn đến không nói nên lời.