Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí: "Tôi đi đâu là quyền tự do của tôi!"
So với dáng vẻ xù lông của Mộc Trạch Tê, thì Nghiêm Kỷ lại rất bình tĩnh, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
"Nhưng di chuyển một chút cũng là quyền tự do của tôi, nếu cậu muốn đi ra ngoài, thì phải đi qua người tôi nha." Nghiêm Kỷ nói rồi anh còn vỗ vỗ chân mình.
Mộc Trạch Tê mở to đôi mắt, thật sự là không thể tin được Nghiêm Kỷ lại ngây thơ vô lại như vậy.
Nghiêm Kỷ cũng không quan tâm. Cách học sinh tiểu học này mặc dù vô lại ngây thơ, nhưng rất hiệu qủa.
Mộc Trạch Tê liếc mắt nhìn Nghiêm Kỷ một cái mặc dù không dậy nổi, nhưng cũng rất rõ ràng. Cô thật sự không bước qua, cô mặc váy ngắn, tính tình Nghiêm Kỷ lại khó đoán. Trước đây khi hai người ở bên nhau, anh sẽ làm mấy chuyện xấu.
Mộc Trạc Tê cắn răng ngồi trở về: "Chuyện đổi chỗ ngồi có phải là cậu làm không?"
Một tay Nghiêm Kỷ chống mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Mộc Trạch Tê, cười ra tiếng: "Tôi có thể kiểm soát được việc cậu bốc trúng thăm nào sao? Không phải cậu rút ra cùng bàn với tôi à?
Có đôi khi mọi việc như ý đã được trời định trước, cho dù có cố ý thì cũng không thể chém đứt được."
Lời này rất mập mờ, ám chỉ cũng rất nhiều.
Mộc Trạch Tê nuốt giận trở về, không tiếp lời. Trong lòng mắng chửi, ý trời cái con mẹ cậu đó.
Mộc Trạch Tê ban ngày vì để không muốn nói quá nhiều với Nghiêm Kỷ mà đầu cũng không ngẩng lên chăm chỉ học tập, nghiễm nhiên trở thành La Nam Nam thứ hai.
Nghiêm Kỷ cũng không quan tâm, anh đang suy nghĩ chuyện của mình và Mộc Trạch Tê. Anh cũng không muốn quá ép cô.
Không đợi Mộc Trạch Tê nghiêm túc chờ đợi, khai giảng ngày hôm sau Nghiêm Kỷ đã xin nghỉ.
Nghiêm Kỷ dường như rất bận, giống như muốn vội vàng hoàn thành chuyện gì đó. Khai giảng một tháng, những ngày học ở trường cũng không hơn một tuần.Có đôi khi Mộc Trạch Tê nhìn thấy mỗi lần nghỉ phép trở về một hồi, đều có thể mệt đến mức trực tiếp ngủ trên ghế, chặn Mộc Trạch Tê không thể ra ngoài được.
Cô không muốn nói chuyện với anh, chỉ có thể quay lại xoát đề.
Chờ Mộc Trạch Tê xoát đề xong định thần lại, thì thấy con ngươi của anh đang nhìn mình chằm chằm, mắt còn ngái ngủ, dưới mắt một mảng xanh đen, không biết đã nhìn bao lâu.
"Làm xong đề chưa? Cậu có thể nhìn tôi được không?"Mộc Trạch Tê mím môi, không trả lời, tiếp tục rút sách bài tập ra làm.
Bây giờ cô đã coi như Nghiêm Kỷ là nửa không khí, chỉ cần hàng ngày ở chung hoà thuận là được, không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Chỉ cần cô không tiếp chiêu, Nghiêm Kỷ sẽ không ra chiêu.
"Tôi sắp đi rồi."
Mộc Trạch Tê vẫn không trả lời.Nghiêm Kỷ không quan tâm, anh có thể bắt được những gì Mộc Trạch Tê để ý: "Thành tích như vậy của cậu chỉ có thể ổn định, nhưng không thể tiến bộ đươc."
Mộc Trạch Tê bị hấp dẫn, không khỏi nhìn về phía Nghiêm Kỷ, cô quả thật muốn biết khuyết điểm của mình.
Về mặt học tập, Nghiêm Kỷ thật sự rất giỏi. Anh không học ở lớp nhiều, nhưng thành tích kiểm tra hàng tuần luôn đứng đầu.
Nghiêm Kỷ cười, tiến đến trước mặt cô, đôi mắt đào hoa hẹp dài mang theo ánh sáng nhàn nhạt hút người vào: "Tôi có thể bổ túc cho cậu.'Mộc Trạch Tê có một khoảnh khắc động tâm, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Cô lại ngồi xuống: "Không cần, cám ơn."
Nghiêm Kỷ cười, cậu không cần, thì luôn có người thay cậu cần.
"Thi tháng cố lên."
Nghiêm Kỷ đến trường cũng chỉ là liếc mắt nhìn Mộc Trạch Tê một cái, chặn Mộc Trạch Tê không cho cô đi đâu, ngồi cùng cô một lúc, sau khi gặp xong anh lại đi.Mộc Trạch Tê thở phào nhẹ nhõm, cô không nắm được thái độ của Nghiêm Kỷ. Dường như anh đã để mọi chuyện mục nát ở trong lòng, không có nhắc đến chuyện trước kia của hai người nữa.
Ngoại trừ nói chuyện có chút mập mờ, nhưng cô không muốn nên anh luôn giữ khoảng cách nhất định.
Nhưng anh nhất định là có việc, Mộc Trạch Tê đoán không ra, thở dài một hơi: "Thật sự là đáng ghét."