Triệu Nhạc Sinh gật đầu: "Chuyện này chúng ta sẽ giải quyết, không phải vì nó, thì cũng là vì chính chúng ta. Mày phụ trách nói chuyện với Lâm Thi Vũ, để cho cô ấy dành ra một chút thời gian đi, cậu chủ Nghiêm gần đây vì tình mà sứt đầu mẻ trán.
Nhưng đừng để nó phát điên, người vừa điên vừa thông minh như nó không thể khống chế nổi đâu!"
Nghĩ đến tính cách của Nghiêm Kỷ, Lý Tuần không khỏi rùng mình.
Cô gái nào lại xui xẻo như vậy? Nghiêm Kỷ thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi, nhưng anh thật sự không biết cách theo đuổi con gái nhà người ta mà!
Mộc Trạch Tê phải trực nhật nên cô đến lớp từ sớm, vừa bật đèn đã bị Nghiêm Kỷ ngồi trên ghế ngủ say làm cho hoảng sợ.
Nghiêm Kỷ ngay cả kỳ thi tháng cũng không tới đã trở lại?
"Nghiêm Kỷ?" Mộc Trạch Tê gọi anh.
Nghiêm Kỷ không hề phản ứng, anh ôm cánh tay, lấy đồng phục học sinh che mình lại, tựa vào lưng ghế ngủ say.
Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ gầy đi không ít, người cũng có chút tiều tuỵ.
Đột nhiên, đồng phục học sinh được bao phủ trên người anh trượt xuống. Mùa thu, buổi sáng hơi lạnh. Mộc Trạch Tê rối rắm một lúc, vẫn chậm rãi đi vào muốn giúp anh kéo đồng phục học sinh lại.
Vừa chạm tới, Nghiêm Kỷ đột nhiên mở hai mắt ra, Mộc Trạch Tê rùng mình, muốn nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng Nghiêm Kỷ lại phản ứng nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô lại, khiến cả người cô đều nhào vào trong ngực mình.
Nghiêm Kỷ ôm cô, ngửi mùi hương đã lâu không gặp, mệt mỏi chạy suốt đêm khó lắm mới có được chút yên tĩnh.
"Tôi sẽ không bận rộn với công việc nữa, tôi đã quay trở lại."
Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận được tình cảm mà Nghiêm Kỷ phóng ra ngoài, bỗng nhiên hiểu được vì sao gần đây Nghiêm Kỷ lại "kiềm chế" như vậy.
Nghiêm Kỷ hành động giống như một con dã thú, lặng yên không một tiếng động rình rập, lúc không nhúc nhích thì ập vào, một khi ra tay nhất định sẽ tìm đúng thời cơ, một đòn trí mạng. Anh chỉ đang tìm thời gian mà thôi.Cho tới bây giờ Nghiêm Kỷ chưa từng cảm thấy hai người họ đã kết thúc!
Mộc Trạch Tê bùng nổ, giãy dụa: "Thả tôi ra!"
Cánh tay Nghiêm Kỷ ôm thắt lưng Mộc Trạch Tê siết chặt, vùi mặt vào cổ cô, không muốn buông tay: "Chúng ta đã kết thúc, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc. Chúng ta đều không muốn một mối quan hệ như vậy, chúng ta có thể bắt đầu lại bằng một mối quan hệ mới được không?"
"Không!" Mộc Trạch Tê một mực từ chối.Nghiêm Kỷ dừng lại, buông tay, Mộc Trạch Tê lập tức đứng lên cách anh hai mét.
Nghiêm Kỷ mím môi: "Mộc Trạch Tê, tôi nói mình đau lòng cũng không phải trả giá."
Mộc Trạch Tê sửng sốt, nắm chặt váy, kiên định nói: "Tôi đã có bạn trai, chúng ta không có khả "năng đâu."
" Cậu nói gì vậy?!" Nghiêm Kỷ khiếp sợ đến mức đột nhiên đứng lên, Mộc Trạch Tê cũng rất khiếp sợ khi mình nói ra những lời này, không khỏi lùi một bước, ánh mắt Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê hơi loé lên.Con ngươi sắc bén của Nghiêm Kỷ híp lại, mang theo nghi vấn,giọng nói vừa khàn vừa lạnh: "Cậu đang lừa tôi? Ai vậy? Người đàn ông đó là ai?"
Mộc Trạch Tê hơi kiệt sức, nhưng ở trước mặt dã thú thì không thể mất khí thế, nếu không đã bị bắt được nhược điểm.
Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí : "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ không nói cho cậu biết là ai. Tôi và anh ấy ở bên nhau rất vui vẻ, cho dù không phải bạn trai bạn gái thì cũng sẽ sớm thôi. Tôi thích anh ấy và sẽ không chấp nhận bất cứ ai khác nữa."
Một câu thích này đã làm tổn thương Nghiêm Kỷ sâu sắc.Trước kia Mộc Trạch Tê thường xuyên dây dưa với mình, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thích mình.
Mộc Trạch Tê sẽ thích một người khác nhanh như vậy sao?
Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Kỷ vẫn luôn nhìn Mộc Trạch Tê. Nếu như có người nào tiếp xúc với cô, anh hẳn phải biết rõ. Ai đã liên lạc với cô?
Ánh mắt Nghiêm Kỷ lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Cậu vì muốn thoát khỏi tôi mà nói gì cũng được. Nhưng chỉ có những lời như thích thì tôi khuyên không nên nói lung tung."Nghiêm Kỷ hận bây giờ không thể chịch cho Mộc Trạch Tê quên đi, để cô nuốt những lời lại!
Mộc Trạch Tê bị hù doạ, ngậm miệng lại.
Sắc mặt Nghiêm Kỷ rất lạnh, không nói gì nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Mộc Trạch Tê vốn chột dạ hoảng hốt, không khỏi theo bản năng đuổi theo vài bước, hỏi anh: " Nghiêm Kỷ? Cậu đi đâu vậy?"Nghiêm Kỷ quay đầu lại: "Trước khi tôi muốn đụ chết cậu và hành động, thì tôi cần phải bình tĩnh lại. Có chuyện gì à? Cậu sợ tôi sai người điều tra tin tức của người đàn ông kia, muốn ngăn cản tôi, nên mới đuổi theo muốn làm tình à?"
Mộc Trạch Tê lập tức dừng bước. Vừa xấu hổ vừa giận cắn môi, rời xa anh là đúng!