Mộc Trạch Tê hiểu được cảm giác này, lại không nhịn được cảm thấy chua sót. Cô cảm thấy khó chịu
Buổi tối, Nghiêm Kỷ gọi điện thoại cho cô. Ở đầu dây bên kia Nghiêm Kỷ dường như rất mệt mỏi
Gần đây Nghiêm Kỷ luôn không có ở đây, trong lòng Mộc Trạch Tê luôn cảm thấy lo lắng. Lại cảm thấy buồn bực, hai người không nói chuyện nhiều lắm, nên cô khuyên Nghiêm Kỷ đi nghỉ ngơi.
Nghiêm Kỷ cũng không miễn cưỡng cô, nghĩ sẽ dùng cách Vu Luật nói chuyện với cô cũng được.
Cuối cùng, Nghiêm Kỷ bỗng nhiên nói một câu: "Mộc Trạch Tê, tôi chỉ có một người phụ nữ như cậu."
Mộc Trạch Tê sửng sốt.
"Tôi cũng chỉ nguyện ý khi công việc bận rộn đến mệt mỏi còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại nghe cậu ỉu xìu.
Đối với cậu, đó luôn là thời gian riêng tư."
Mộc Trạch Tê hoàn toàn ngây dại. Trái tim không khỏi đập thình thịch
Nghiêm Kỷ trực tiếp dùng cách này để an ủi sự lo lắng của Mộc Trạch Tê. Gần đây thật sự rất bận rộn, Nghiêm Kỷ làm việc luôn công tư rõ ràng. Suy nghĩ một chút rồi lại xử lý mối quan hệ với Mộc Trạch Tê.
Cuối cùng, trước sau như một anh dặn dò Mộc Trạch Tê: "Chú ý an toàn, tôi sẽ để người đưa đón cậu."
Mộc Trạch Tê che ngực lại, ừ một tiếng.
Buổi sáng.
Sáng sớm Mộc Trạch Tê đi học, nghĩ đến chặng nước rút cuối cùng trước khi thi học kỳ. Khi vào cổng trường, cô thấy một chiếc xe tải màu đen đậu trên đường của trường. Cô nhìn thoáng qua cũng ko thèm để ý, vừa bước vào cổng trường, thì bỗng nhiên bị một nam sinh thô bạo chặn lại.Mộc Trạch Tê cảnh giác, hỏi hắn làm gì. Đầu tóc của nam sinh rối loạn, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ có chút tức giận khi rời giường. Vẻ mặt của hắn vốn không kiên nhẫn, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của Mộc Trạch Tê , thì cả người ngây dại.
Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đường cong rõ ràng, toàn thân trắng nõn non nớt. Mắt dường như dính trên người Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê không thích ánh mắt như vậy, lui về phía sau một bước: "Xin hỏi cậu có chuyện gì không , bạn học?"
Nam sinh định thần lại, thay đổi thái độ, cười hì hì.Hắn tự giới thiệu mình là Lâm Khải, là em của trai của Lâm Thi Vũ, điện thoại di động của hắn hết pin, mà hắn lại không nhớ số điện thoại của Lâm Thi Vũ, nên không tìm được người.
Cho nên muốn mượn điện thoại của bạn học Mộc Trạch Tê để gọi điện thoại cho Lâm Thi Vũ.Nhìn khuôn mặt của hắn có điểm giống với Lâm Thi Vũ, không nghi ngờ gì nữa hai người chính là chị em. Mộc Trạch Tê không ngờ đây là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Thi Vũ.
Lâm Khải tiến lại gần hơn một chút: "Tiểu thư Mộc Trạch Tê, cậu nhất định là có Lâm Thi... Số điện thoại của chị gái tôi, phải không? Tôi đang tìm chị ấy có việc gấp!"
Mộc Trạch Tê nhíu mày, vẫn cảnh giác như trước, do dự một lúc vẫn cho hắn mượn.
Lúc Lâm Khải gọi điện thoại còn nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê không thoải mái, cũng hơi né tránh hắn, không chú ý hắn đang làm cái gì.
Hình như Lâm Khải đã gọi mấy cuộc điện thoại, hắn nói không có ai nghe máy rồi trả lại điện thoại cho Mộc Trạch Tê.
Vốn còn muốn dính lấy Mộc Trạch Tê nói chuyện vài câu, nhưng sau khi Mộc Trạch Tê cầm điện thoại thì lập tức nói muốn ôn tập, rồi vội vàng rời đi.Khi Lâm Khải trở lại xe tải màu đen, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Mộc Trạch Tê.
"Chú họ, việc chú bảo cháu đã làm xong rồi, như vậy thẻ của cháu thật sự có thể được mở sao?"
Người bị Lâm Khải gọi chú họ là một người đàn ông trung niên, là em họ của Lâm Kim Tiêu tên là Lâm Phú. Ông ta cũng tháo kính râm ra để nhìn.
"Cháu trai, cháu thích cô gái kia sao? Mẹ nó mày cũng giống ba mày, thấy phụ nữ là không thể đi nổi!"
Lâm Khải không quan tâm, hắn chỉ thích phụ nữ xinh đẹp: "Cô gái này tên là Mộc Trạch Tê, mẹ nó thật sự quá đẹp rồi! Câu mất hồn cháu luôn."