Chương 132

100 0 0
                                    

Mộc Trạch Tê cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì thấy Nghiêm Kỷ đang cười với mình.

Chạy đi! Mộc Trạch Tê theo bản năng muốn chạy trốn, kết quả toa xe đột nhiên rung lên, Mộc Trạch Tê trực tiếp ngã vào trong ngực Nghiêm Kỷ.

"Nhiều người quá, ôm cho vững." Nghiêm Kỷ ôm cô, hai người ôm chặt, Nghiêm Kỷ hôn sợi tóc Mộc Trạch Tê nói.

Nhìn như rất dịu dàng, nếu không phải Mộc Trạch Tê đã cảm nhận được tay đã chạm vào dưới váy cô thăm dò. Ngón tay móc quần lót ra, trực tiếp luồn vào, bàn tay ôm eo cô cũng tìm đến ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Mộc Trạch Tê hoảng sợ kẹp hai chân ℓại, giọng nói cảnh cáo ℓại không kìm được run rẩy, như sắp khóc: "Cậu đừng ℓàm bậy!"

Nghiêm Kỷ dán vào tai cô, như khuyên bảo nhưng ℓại rất nguy hiểm: "Suỵt, đừng ℓàm ồn, người khác có thể chú ý tới bên này."

Mộc Trạch Tê sợ tới mức rùng mình, nhìn xung quanh. Trời còn quá sớm, người trên tàu đều đang ngủ bù, không ai chú ý tới bên này.

Nhưng không được phát ra tiếng.

Mộc Trạch Tê mím môi. Cô thật sự ℓà không ngờ Nghiêm Kỷ ℓại không kiêng nể gì đến mức này! Giống như không có gì ℓà anh quan tâm hay sợ hãi vậy!

Tay Nghiêm Kỷ đã tìm được âm vật nhỏ mẫn cảm, xoa xoa chơi đùa với nó, thỉnh thoảng cạo nhẹ một cái: "Đừng kẹp chặt như vậy, mở chân ra một chút "

Mộc Trạch Tê cắn môi, hai chân lại càng thêm kẹp chặt hơn.

Sức của Nghiêm Kỷ rất lớn nên ảnh hưởng gì, tiếp tục trêu đùa. Sau khi xoa nắn hạt châu, chơi đùa khiến tiểu huyệt chảy ra nước, ngón giữa của anh trực tiếp cắm vào, rút qua rút lui.

Sao anh dám làm như vậy! Mộc Trạch Tê sợ ngây người, không ngừng đẩy anh đấm vào ngực anh, cơ thể Nghiêm Kỷ đè lên phía trước, đặt cô ở trên cửa xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn biểu cảm động tình của cô.

Anh quá quen thuộc với cơ thể Mộc Trạch Tê, ngón tay tiến sâu vào bên trong, tiến vào chỗ mẫn cảm nhất.
Mộc Trạch Tê kẹp chân, huyệt đạo cũng chặt, ngón giữa vừa đi vào lập tức cảm thấy trướng lên, nhưng như vậy lại càng dễ bị ma sát vào bên trong. Rất nhanh đã đạt đến cao trào... Mộc Trạch Tê ô một tiếng, thả lỏng chân.

Cô muốn nắm lấy tay Nghiêm Kỷ, lại bị chơi cho đứng không vững, nên giống như ôm lấy cánh tay anh rên rỉ nức nở, run rẩy đến kịch liệt.

Nghiêm Kỷ cười, nhân cơ hội tăng nhanh tốc độ đâm vào.

Dịch tình yêu ra làm ướt ngón tay của anh, thêm một ngón áp út, hai ngón tay càng đâm vào nhanh hơn.
Người bên ngoài nhìn không ra có bất kỳ sư khác thường nào, chỉ có động tác nhanh chóng của ngón tay đàn ông dưới làn váy, và Mộc Trạch Tê sung sướng vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Đừng nhúc nhích, đừng để người khác phát hiện."

Mộc Trạch Tê cắn răng, kìm nén, loại cảm giác xấu hổ về đạo đức này khiến cô căng thẳng, phản ứng càng trở nên rõ ràng hơn, mặt cô đỏ lên và cơ thể run rẩy kịch liệt.

Dần dần cô cũng không ôm được cánh tay Nghiêm Kỷ nữa, cô không kiềm chế được trượt xuống. Nghiêm Kỷ ôm chặt eo cô, khiến cô tựa vào lồng ngực mình.
Nghiêm Kỷ Cao, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của Mộc Trạch Tê. Cô không biết rằng tất cả các hành khách đã xuống xe tại ga cuối cùng.

"Đừng... Không cần..." Mộc Trạch Tê rơi nước mắt bên bờ vực mất khống chế.

"Thật ướt."

"Miệng huyệt thật biết ăn, hút ngón tay tôi rất thật chặt."
Nghiêm Kỷ vừa cắm, vừa quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, nói lời dâm đãng kích thích cô. Anh tùy ý chơi đùa cơ thể Mộc Trạch Tê, như màn dạo đầu mỗi lần anh không thể chờ đợi được muốn cắm vào, kịch liệt mà làm cho người ta mê đắm.

Mộc Trạch Tê đột nhiên có cảm giác sợ anh sẽ tiến vào ở chỗ này... Cô sợ hãi, nên không tự chủ được mà thả lỏng, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Nghiêm Kỷ lập tức che miệng cô lại, tay dưới váy tăng nhanh tốc độ, hai ngón tay được đâm vào, ngón cái ấn vào hạt châu ma sát.

"A!" Mộc Trạch Tê bị bịt miệng, cũng không nén được kêu lên một tiếng cao trào. Cao trào mê ly khiến nước nhỏ chảy ra, một lượng lớn nước cũng tràn ra giữa hai chân.
Khi tàu điện ngầm đến nhà ga, chỉ có hai người xuống.

Mộc Trạch Tê đã không còn sức lực bị Nghiêm Kỷ nửa ôm đi, bước đi tập tễnh, hai chân run rẩy treo vài vết nước trong suốt...

Cô phát hiện, Nghiêm Kỷ đang dọa cô, trong xe đã không còn người nữa.

Nghiêm Kỷ đi rất gấp, tiếng thở dốc rất nặng, Mộc Trạch Tê có dự cảm không tốt, anh lại muốn làm gì sao!

Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam ChínhWhere stories live. Discover now