Quyển 3: Chương 362-367: Arc Bắt cua, lướt sóng... chim cắt.

22 4 0
                                    

Chương 362: Thiếu niên cầu cứu nơi hoang dã.

Tảng sáng.

Trên vùng đồng bằng hoang dã, ba chiếc xe bán tải trông kỳ lạ đang cuốn lên những đám khói và bụi khổng lồ, hướng về phía bắc.

Thân xe bán tải màu bạc, ở các mép và góc thân xe có những dải ánh sáng màu xanh tím phát sáng trông giống như những con đom đóm trong đêm tối. Sau xe bán tải được phủ bạt chống thấm, dưới bạt dường như chứa đầy hàng hóa. Bên hông xe bán tải có dòng chữ Thành Thị Số 10 và Thợ Săn Hoang Dã được phun sơn, kèm theo dãy số 0291. Đây là một đội thợ săn hoang dã chính thức với giấy phép thợ săn hợp pháp.

Trong xe bán tải vang lên tiếng nhạc chói tai, năm nam hai nữ trên xe tải vẫn đang trong trạng thái phấn khởi vào giờ này.

Lúc này, họ nhìn thấy một đống lửa ở một sườn núi nhỏ trên vùng hoang dã. Bên đống lửa, một thiếu niên đang ngồi sưởi ấm trên một tảng đá. Trên vùng đồng bằng hoang vu rộng lớn và xám xịt, đống lửa màu đỏ cam giống như ngọn hải đăng giữa biển đen, khiến người ta không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.

Thiếu niên đang ngồi thoạt nhìn có vẻ lẻ loi.

Khi thiếu niên nhìn thấy chiếc xe của họ, cậu đứng dậy đi đến con đường đất và đưa tay ra mong được đi nhờ xe.

Có người trên xe bán tải tắt nhạc, hỏi vào bộ đàm trên xe: "Có chỗ không đúng, ai lại một mình lẻ loi ở nơi hoang dã giữa mùa đông này?"

"Có thể xe bị hỏng giữa chừng. Nếu xe không tắt máy kịp thời trong thời tiết khắc nghiệt như thế này thì rất dễ bị hao bình điện."

"Nhìn trang phục hẳn là đến từ Liên bang, không phải từ nơi hoang dã."

"Độ tuổi tối đa là 18 tuổi, mức độ uy hiếp không cao."

"Đưa cậu ta đi sao?" Ai đó hỏi.

"Không nên nhiều chuyện, chúng ta nhanh chóng tiến lên thôi." Một thanh niên trầm ổn ngồi trước xe bán tải nói qua bộ đàm trong xe: "Ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng, tốt nhất đừng để người ngoài biết chuyện này."

Khi đoàn xe đi ngang qua thiếu niên, người trẻ tuổi liếc nhìn cậu. Thiếu niên nhìn họ rời đi với ánh mắt bất lực.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi những người trẻ tuổi nhìn vào gương chiếu hậu, họ phát hiện ra rằng thiếu niên đang nằm trên mặt đất từ lúc nào và đang cố gắng đưa tay về phía họ như muốn giữ họ không rời đi.

Nhìn thảm bao nhiêu đều có bấy nhiêu.

Trong bộ đàm, một cô gái nói: "Hay chúng ta giúp cậu ấy đi?"

"Nhưng mà Đoàn Tử à, nếu cậu ta theo chúng ta về Liên bang, tiết lộ chuyện ngày mai của chúng ta thì phải làm sao?" Một thanh niên nói.

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiền bối, chúng ta và người ở thế giới Trong khác nhau, chúng ta không thể thấy chết không cứu."

Những người này nhìn chung đều còn trẻ, trông giống như sinh viên đại học.

Nhưng lại nghe một thanh niên khác nói: "Nhiệt độ nơi hoang dã quá thấp, cách thành thị số 10 ít nhất 300 km. Tôi vừa nhìn kỹ thì phát hiện trên đống lửa của cậu ta không có đồ ăn. Có lẽ mùa đông ở nơi hoang dã không tìm thấy thức ăn. Nếu chúng ta không cho cậu ta đi nhờ thì khả năng cao là cậu ta sẽ chết đói trên hoang dã."

Mệnh Danh Thuật Của Đêm (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ