Chương 8: Đáng đời tự chuốc lấy

1.5K 78 1
                                    


Vương Tuấn Khải nhìn cậu bé trước mắt, chỉ thấy cậu ôm kuma (lùn) rút thành một cục, tóc trải trên gối, lông mi dài dài chiếu xuống thành cái bóng như cánh quạt nhỏ, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh so với trước khi không dọn dẹp trước còn bẩn hơn. . . . . . Mà cậu, không hề cảm giác được mà ngủ lại trong này?

"Dịch Dương Thiên Tỉ." Vương Tuấn khải lạnh giọng gọi.

Không người để ý đến anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ." Vương Tuấn khải lại gọi thêm một tiếng.

Vẫn không người để ý đến anh.

Nhìn nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, lấy tay chọc chọc vào mặt cậu

Tuấn Khải nhếch mày kiếm ngồi ở đầu giường, cứ lẳng lặng nhìn cậu như vậy.

Thiên Tỉ ôm lấy eo của anh, cọ xát, giống như con mèo nhỏ làm nũng, ách. . . . . . Là mèo ?

Anh nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu, không tự chủ được nằm ở cạnh cậu, ôm cậu vào trong ngực, cậu. . . . . . Hình như toàn thân không có xương cốt, mềm mại, ôm lấy thật thoải mái. . . . . .

Cậu rút vào trong lòng của anh, nhỏ giọng gọi "Anh Hoành....."

Anh cứng đờ, nhìn khuôn mặt khuôn mặt ngủ say đến ngốc nghếch của cậu, lại nhìn động tác của mình, vội vàng buông tay ra, đá cậu xuống giường. . . . .

''Ầm''

"A. . . . . ." Cậu kêu thảm một tiếng, tỉnh lại.

Tuấn Khải nhìn bộ dáng chật vật của cậu, không nói gì.

Con mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, mơ màng gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh là thiếu gia sao?"

Anh hừ lạnh một tiếng, không trả lời cái vấn đề kém thông minh này.

"Sao anh lại đá tôi xuống giường, rất đau a." Thiên Tỉ xoa tay chân, uất ức nói.

"Em thật to gan, dám ra lệnh cho người của tôi." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cậu, bắt đầu tỏa ra khí lạnh.

Thiên Thiên sửng sốt, quả nhiên vẫn bị anh phát hiện rồi. . . . . Nhưng mà như vậy thì xem là ra lệnh sao? : "Tôi. . . . . . tôi không có ra lệnh, tôi chỉ là. . . . . ."

"Không muốn nhìn thấy tôi? Em cho rằng em là ai?" Anh ngắt lời cậu, trong đôi mắt tím là một mảnh rét lạnh.

Cậu kinh ngạc nhìn anh. . . . . . Anh biết thuật đọc tâm sao?

"Em là người hầu ở đây, là nam giúp việc chuyên thuộc của tôi, không nên làm sai thân phận của mình, em cho rằng em vẫn là Dịch thiếu gia? Ở chỗ của tôi, em cái gì cũng không phải" Vương Tuấn Khải ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn cậu, không biết vì sao. . . . . . Mình lại lãng phí nhiều thời gian trên người cậu như vậy.

Cậu sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi biết. . . ."

"Thu nước mắt của em lại, đối với tôi không có tác dụng." Vương Tuấn Khải quát lạnh.

Thiên Thiên hoảng sợ, nước mắt càng rơi xuống dữ dội: "Đúng. . . . . . thật xin lỗi."

"Hôm qua tôi đã nói cái gì?" Anh nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cậu, trong lòng nổi lên một cảm giác chính anh cũng không thể hiểu. . . . . .

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ