Chương 166: Anh là người xa lạ

815 24 0
                                    

Quản gia Bạch không dám tin nhìn một lớn một nhỏ ở trước mắt, kích động đến hốc mắt hơi đỏ, chậm rãi đi tới gần cậu đau lòng nói "Tiểu Thiên, sao lại gầy đến như vậy."

Theo bản năng Thiên Tỉ trốn phía sau Vương Tuấn Khải, nhìn nhìn bà không biết nên nói cái gì.

"Sao vậy? Con không nhận ra vú Bạch sao?" Quản gia Bạch nhìn ánh mắt xa lạ của cậu, nhíu mày.

"Cậu ấy mất trí nhớ, vú Bạch." Vương Tuấn Khải động viên nắm tay Thiên Tỉ, nhàn nhạt nói.

"Mất trí nhớ..." Quản gia Bạch ngẩn người, càng đau lòng hơn.

"Vú Bạch, đi chuẩn bị trà chiều đưa đến phòng tôi." Vương Tuấn Khải không muốn bà hù dọa Thiên Tỉ ở sau lưng, nhìn bà một cái ý bảo bà đừng quá kích động.

Quản gia Bạch hiểu ý gật gật đầu, xoay người rời đi.

Thiên Tỉ nhìn bóng lưng mất mác của bà.

Vương Tuấn Khải sờ sờ đầu của cậu, nhẹ giọng nói "Không sao, từ từ em sẽ nhớ ra."

"Ừm..." Thiên Tỉ nhẹ nhàng lên tiếng, kéo ra nụ cười ngọt ngào.

"Đi thôi, đi xem phòng của em." Vương Tuấn Khải dắt cậu chạy lên lầu.

Phòng ngủ chính.

Thiên Tỉ ngơ ngác nhìn tấm ảnh cưới lớn treo trên tường ở đầu giường, cậu bé trong ảnh chụp có dáng người và khí chất hoàn toàn khác với trước mắt, mập mạp đầy đặn, cậu mặc váy cưới đuôi dài trắng tinh, cười tươi như hoa, hai cái lúm đồng điếu đáng yêu tràn đầy hạnh phúc, mà ôm lấy eo cậu là một người đàn ông, cả đầu tóc màu trắng, một đôi con ngươi màu tím nhạt cũng làm cho anh hoàn mỹ không vết, môi của anh hôn lên cái trán của cậu trai, tất cả nhìn như đều ấm áp như vậy, không khỏi làm cậu nhìn đến ngây ngốc.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngẩn người, không nhịn được kéo lấy eo cậu từ phía sau, nói nhỏ ở bên tai cậu "Đây là chứng cứ em gả cho anh."

Thiên Tỉ ngẩn người liền thu tầm mắt lại, tránh thoát khỏi ngực anh, tùy tiện nói "Thật sự là em quá gầy, không nhìn ảnh cũng không biết thì ra trước khi em sinh Hách Hách lại tròn như vậy."

Vương Tuấn Khải hơi bất mãn cậu tránh thoát, nhưng vẫn kiềm nén cảm xúc không vui xuống, tự nói với mình không thể gấp.

"Thả con... Xuống dưới..." Lưu Chí Hách ngọt ngào ngây thơ nói.

Thiên Tỉ đặt thằng bé lên trên giường lớn.

Chí Hách chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới, nhìn một lát lại đưa ánh mắt nhìn Vương Tuấn Khải, một lúc sau mới hất mặt đi giống như là đang hờn dỗi.

Thiên Tỉ ngồi ở bên cạnh nó sờ sờ mái tóc mềm mại, nhìn Vương Tuấn Khải "Hách Hách có phòng riêng không? Con thích tự ngủ một mình."

"Có, bây giờ em muốn đi không?" Vương Tuấn Khải nhìn Chí Hách buồn bực không hé răng, nhàn nhạt nói.

"Để sau được rồi, con mới vừa..."

"Con... Muốn đi..." Không đợi Thiên Tỉ nói xong, Chí Hách liền ngắt lời của cậu.

"Con muốn đi ngủ sao? Hách Hách." Thiên Tỉ không hiểu nhìn thằng bé.

Chí Hách không để ý cậu chỉ nhìn Vương Tuấn Khải.

"Vậy đi thôi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói xong, đi trước.

Thiên Tỉ muốn ôm Chí Hách rời giường, ai ngờ thằng bé tự xuống giường, lắc lắc thân mình nhỏ bé đi theo phía sau Vương Tuấn Khải l, từ chối cậu ôm.

Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, đi theo sau bọn họ.

Vương Tuấn Khải mở cửa phòng cách phòng ngủ chính không xa, hờ hững nói "Đây là phòng của con."

Chí Hách lảo đảo đi vào, bộ dáng vui vẻ vui vẻ thật đáng yêu, đương nhiên nếu vẻ mặt của nó không nghiêm túc như vậy, sẽ càng đáng yêu hơn.

Không đợi Thiên Tỉ đi vào, cửa liền rầm một tiếng đóng lại, nhốt Vương Tuấn Khải và cậu ở ngoài cửa.

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải, áy náy nói "Thật xin lỗi, có thể vì con không thấy anh Hoành, cho nên tâm trạng hơi không tốt."

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cửa phòng khép chặt trước mắt lại nhìn cậu "Em nhất định phải khách sáo như vậy sao?"

Thiên Tỉ ngẩn người, lập tức cúi đầu nhỏ giọng thì thào "Đối với người không có trí nhớ như em, anh là người xa lạ em vừa quen, mặc kệ trước kia chúng ta từng xảy ra chuyện gì, em đều đã không nhớ rõ, em về đây với anh chính là muốn tìm lại trí nhớ trước kia, em chỉ là muốn biết, rốt cuộc hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, như vậy, đối với anh, đối với em, đối với anh Hoành đều có thể có một công bằng."

Vương Tuấn Khải nắm chặt hai đấm, lạnh lùng nhìn cậu "Không cần em nhắc nhở anh cái sự thật chúng ta là 'người xa lạ' này!"

Nghe vậy, đầu Thiên Tỉ cúi càng thấp.

Vương Tuấn Khải tràn ngập lửa giận không chỗ phát tán, chỉ có thể xoay người rời đi, để cậu ở lại tại chỗ.

Thiên Tỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh đi xa sau mới ngẩng đầu nhìn hướng anh rời đi, xoay người đi về căn phòng vừa đi ra.

********************

"Thiếu gia, ngài đi đâu?" Quản gia Bạch bưng một cái khay bạc không hiểu nhìn Vương Tuấn Khải nổi giận đùng đùng từ trên lầu đi xuống, hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn bà lại nhìn thức ăn nhẹ trên tay bà, trong cơn giận dữ nâng tay gạt đổ khay bạc lạnh giọng nói "Không cần đưa lên, chúng ta 'người xa lạ' này không nên quấy rầy cậu ta."

Quản gia Bạch nhìn anh, thở dài ngồi xổm xuống nhặt thức ăn nhẹ và bánh ngọt lên "Thiếu gia, sao lại tức giận như vậy, Thiên Tỉ cũng không muốn mất trí nhớ, nhưng mà không có cách nào, chuyện đã như vậy ngài tức giận cũng không có ích gì, ngược lại sẽ hù dọa thằng bé."

Vương Tuấn Khải nhìn bà, không nói gì.

"Thiếu gia, cho dù bây giờ đối với thằng bé chúng ta là người xa lạ thì thế nào chứ, dựa theo tính cách của Thiên Tỉ, không đến hai tuần thằng bé sẽ hòa mình ở đây, ngài cho thằng bé thêm chút nhẫn nại, thằng bé sẽ ý lại ngài giống như trước đây vậy."

"Cậu ấy sẽ vậy sao?" Vương Tuấn Khải không xác định hỏi.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ