Vương Nguyên đồng tình nhìn Thiên Tỉ, vẻ mặt sao cậu có thể rơi vào trong hố lửa, Thiên Tỉ dùng lại vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Vương Nguyên, sau đó hai người lắc lắc đầu, thở dài "Ai... "
Song bào thai buồn cười nhìn hai người nhỏ kỳ lạ trước mắt, xem ra tính cách của Khải không được hoan nghênh cho lắm.
"Đúng rồi, vậy còn Đô Đô? Bộ dạng của hai người giống nhau như vậy, là chị em sao?" Vương Nguyên hỏi
Bàng Đô Đô cười ngọt ngào phun ra năm chữ "Dì là mẹ thằng bé."
Một tiếng ầm vang, Nguyên Nhi bị sét đánh...Dì là mẹ thằng bé, dì là mẹ thằng bé...
Một lúc sau, "Bác... Bác gái... Thật sự là bác bảo dưỡng quá tốt, có thể ghép với mẹ Vũ của con."
Bàng Đô Đô hưng phấn lôi kéo tay Nguyên Nhi, cười hỏi "Thật vậy sao? Thật vậy sao? Ha ha, Nhị Nguyên con đúng là đứa nhỏ đáng yêu, có rảnh đến nhà chúng ta chơi, dì nấu món ăn ngon cho con, đúng là đứa nhỏ tinh mắt lại thành thật nửa."
Song bào thai đổ mồ hôi lạnh nhìn nhìn Bàng Đô Đô, đáng sợ, lại là một thiếu nữ được đàn ông cưng chiều đến vô tri... À không, phải là phụ nữ...
Tầng cao nhất tập đoàn Vương Thị, văn phòng tổng giám đốc.
"Chủ nhân, thật xin lỗi." Á Tư cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tím của người nào đó.
"Đừng nói với tôi là còn chưa tìm được." Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, mỗi một chữ từ trong miệng nói ra đều lạnh sắp kết băng.
"Thật xin lỗi..." Á Tư chỉ có thể nói ba chữ kia.
"Á Tư, anh theo tôi lâu như vậy chắc là thật biết tôi như thế nào?" Vương Tuấn Khải nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
"Thật xin lỗi chủ nhân, nhưng mà..."
"Nhưng anh không cách nào từ chối yêu cầu của cậu ấy, cho nên lựa chọn làm trái mệnh lệnh của tôi?" Vương Tuấn Khải thưởng thức nhẫn tộc Báo trên ngón tay, vẫn là giọng điệu không cao không thấp.
Á Tư nghe vậy lập tức quỳ ở trên mặt đất, đầu gối tiếp xúc sàn nhà phát ra một tiếng 'bịch' "Chủ nhân, thật xin lỗi."
Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng nhạc máy móc, Vương Tuấn Khải nhìn nhìn dãy số trên điện thoại nhấn phím call.
"Khải, bà xã đáng yêu của cậu đang ở chỗ của mình." Giọng nói từ tính của Long Tịch Bác truyền đến từ trong điện thoại.
"Bây giờ mình tới ngay." Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người, nhàn nhạt nói.
"Đúng rồi, còn có mẹ vợ hoạt bát của cậu nửa." Long Tịch Bác nhìn nhìn ba con người bôi thuốc xong đùa giỡn cách đó không, giật giật khóe miệng.
"Ừ..." Vương Tuấn Khải đau đầu nhíu lông mày cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế dựa vừa bấm số của Ba Dịch vừa đi ra ngoài cửa.
Á Tư nhìn cửa lớn đóng lại, nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã tìm được.
Nhã Tư đứng một bên nhìn anh ta nói "Chuyện này còn chưa qua đâu, bây giờ yên tâm cũng quá sớm."
Á Tư đứng dậy cười lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn lại Nhã Tư "Tôi không có cách nào, đổi lại là anh, anh có thể từ chối yêu cầu của Tiểu Thiên sao?"
Nhã Tư mím môi không nói gì.
"Ai...Đúng là đứa nhỏ làm cho người ta đau đầu." Á Tư cảm thán nói.
"Yên tâm, không lâu nửa anh không chỉ là đau đầu mà còn 'đau thịt' ." Nhã Tư không cảm xúc nói ra sự thật.
Á Tư cho anh ta một cái mắt lạnh, không nói chuyện nữa.
Sau khi Vương Tuấn Khải nhận được điện thoại của Long Tịch Bác, dùng 'tốc độ như bay' chạy tới Long Vũ, 'Ầm' một tiếng, cửa bị người ta thô lỗ mở ra, Thiên Tỉ nhìn thấy người tới không khỏi hướng lui về sau mấy bước, Vương Nguyên thấy thế Vương Tuấn Khải khí thế to lớn như vậy, theo bản năng chắn ở phía trước Thiên Tỉ, mà Thiên Tỉ càng căng thẳng trốn sau 'chỗ dựa vững chắc', trời ạ... Thật đáng sợ... Cậu sợ nhất là bộ dáng anh tức giận...
Vương Nguyên lại chú ý nhìn người đàn ông phía sau lưng Vương Tuấn Khải, ôi con mẹ nó, lại là một người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ, thế giới này còn có công lý hay không hả ? Không để cho người ta sống mà! Chỉ thấy người đàn ông này cũng dùng vẻ mặt bão táp đi thẳng tới gần mẹ Thiên Tỉ.. Đây là cha Thiên Tỉ ? ! Có thể ghép cặp với cha của Nhị Nguyên...
Vương Tuấn Khải nhìn cậu bé nhỏ che ở trước mặt vợ của anh, lộ ra một cái tươi cười 'quỷ dị', lạnh lùng gọi tên cậu ấy "Vương Nguyên."
Người bị kêu đến tên không tự chủ được lạnh run một cái, thật là khủng khiếp..."Hi, anh Khải, gần đây khỏe không? Công ty có lời, mua nhà, cưới vợ, cũng nên có em bé đi? Ha ha..." Người nào đó không đắn đo nói.
Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói "Em xác định em muốn đứng ở đây sao?"
Vương Nguyên vội vàng nghiêm đứng vững, dáng đứng tiêu chuẩn quân nhân, chỉ thiếu chút nữa là cúi chào nói YES,SIR , sau đó còn bày ra vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, dứt khoát kiên quyết..."Yêu cầu hợp lý là rèn luyện, không yêu cầu hợp lý là tôi luyện, Thiên Tỉ thân mến, cùng quân nỗ lực." Sau khi nói xong 'vù' một cái vọt tới phía sau song bào thai, lộ ra cái đầu tròn nhỏ đáng yêu, sợ hãi xem tình hình chiến đấu, không phải là cậu ấy sợ... Tuyệt đối không phải là cậu ấy sợ... Cậu ấy là loại người bị người ta uy hiếp một chút liền thỏa hiệp sao? Đương nhiên không phải, cậu ấy chính là cho rằng, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, cậu ấy vẫn nên 'bình tĩnh' biết rõ ràng tình huống rồi nói, thật sự không được, cô ấy phải đi cứu bạn mới... Ách... Kêu anh Bác và anh Hiên đi cứu...
Bởi vì người nào đó 'lâm trận luống cuống', Thiên Tỉ đáng thương cô đơn bị quăng lại, rụt cổ, dùng móng vuốt nhỏ cầm lấy vành tai của mình, nhỏ giọng nói "Em sai rồi..." Nói xong còn sợ hãi ngồi xổm xuống, rũ đầu xuống, không dám nhìn Vương Tuấn Khải tức giận không nhẹ.
Vương Nguyên nhìn động tác của cậu hình như rất quen, choáng váng... Đây không phải là tư thế mình thường làm sao? Đáng thương, thì ra bọn họ đều thuộc giai cấp bị áp bách, ở trong lòng Vương Nguyên âm thầm chua xót lau nước mắt vì 'số mạng thảm thương' của mình và cậu..
Vương Tuấn Khải giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói "Tiểu cơm nắm, đứng lên."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương
FanfictionTác giả: Viên Cổn Cổn Nguồn: https://top24.us/khai-thien-chuyen-ver-nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong.html Truyện Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương xoay quanh cuộc tình bị ép buộc bởi hai gia đình. Vào năm mười tám tuổ...