Vương Tuấn Khải nhìn vết hồng và dấu răng trải rộng ở trước ngực cậu, trên người còn có dấu tay nông sâu không giống nhau, kéo khóe miệng lên, vươn tay xoa chỗ mềm mại của cậu, lạnh nhạt nói "Thật kịch liệt, thì ra em thích loại nhịp điệu này."
Thiên Tỉ ôm thân thể trần như nhộng của mình, hốc mắt đỏ lên, "Không phải như thế..."
"Vậy là thế nào? Đây là do tự em làm ra?" Vương Tuấn Khải tỏ vẻ không hiểu nhìn cậu, bề ngoài như không có gì nhưng lại làm cho trái tim của Thiên Tỉ nguội lạnh, cảm giác này như là giữa thời tiết mùa đông có người hắt một chậu nước đá lên trên đầu cậu, lạnh thấu tim.
"Tôi..."
"Làm sao bây giờ? Tôi cũng muốn làm, chắc là em sẽ không để ý đâu?" Vương Tuấn Khải vừa nói vừa bắt đầu cởi áo, động tác tao nhã biểu cảm lạnh nhạt.
"......" Thiên Tỉ chảy nước mắt không ngừng lui về sau, trong mắt là hoảng sợ không thể che giấu.
"Sao lại khóc?" Vương Tuấn Khải lên giường kéo cậu đang muốn đứng dậy chạy trốn lại.
"Hu hu... Khải.. Đừng như vậy, tôi sợ..." Thiên Tỉ vươn tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt.
"Sợ kỹ thuật của tôi không tốt bằng Lưu Chí Hoành sao?" Vương Tuấn Khải nắm giữ mềm mại của cậu, con ngươi màu tím đậm gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết không thuộc về mình này.
"Đau..." Thiên Tỉ khóc hô nhỏ.
"Đúng rồi, em thích kịch liệt, sao tôi lại quên chứ." Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, vẫn là giọng điệu bình tĩnh, nét mặt bình tĩnh, chỉ có đôi con ngươi màu tím đậm để lộ ra tâm trạng thật sự của anh.
"Không phải..." Thiên Tỉ khóc lắc lắc đầu, biểu cảm rất là đau lòng.
"Tới đây, chúng ta cũng kịch liệt một chút đi." Vương Tuấn Khải cầm lấy áo trong màu đen của mình từ dưới giường, không chút thương tiếc trói tay cậu lại, xoay người cậu lại quỳ sấp ở trên giường.
"Đừng..." Thiên Tỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ hô, bởi vì hai tay đã bị trói trụ nên không cách nào chống đỡ nổi thân mình, bị bắt nghiêng tới phía trước, cái mông vểnh cao lên.
Vương Tuấn Khải lạnh lùng giật giật khóe miệng, bắt lấy tóc dài của cậu dùng sức kéo ra phía sau, làm cho cậu không thể không quay đầu đối mặt với anh.
"A..." Thiên Tỉ cau mày kêu khóc, da đầu bị lôi kéo mạnh làm cậu đau đến nói không ra lời.
Vương Tuấn Khải hôn lên môi của cậu, thô lỗ cắn đầu lưỡi và cánh môi của cậu.
"Hu hu... Ưm..." Thiên Tỉ bất lực khóc, muốn né tránh lại bị anh bóp chặt cằm.
Vương Tuấn Khải hung hăng cắn nát môi của cậu, ngay lúc mùi máu tươi lan tỏa tới, buông mặt cậu ra, giữ chặt mông tròn trắng nõn của cậu, không hề báo trước liền tiến vào khu vườn bí mật chưa ai tiến vào của kia.
"A..." Thiên Tỉ trừng lớn mắt, trong phút chốc bị xé rách đau đớn truyền khắp toàn thân, làm cậu run rẩy giống như lá rụng trong gió, khóe miệng chảy đích thị bị hắn cắn nát sau huyết tinh.
Vương Tuấn Khải ngẩn người, ngừng lại không động đậy, cũng không nhúc nhích.
"Hu hu...Vương Tuấn Khải... Tôi chán ghét anh..." Thiên Tỉ run run nói.
Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm, giữ chặt mông của cậu bắt đầu luật động, cho dù là lần đầu tiên cũng không thể gạt bỏ sự tồn tại của những dấu vết trên người cậu, cho dù là lần đầu tiên cũng không thể làm tiêu tan lửa giận và trừng phạt cậu đã lừa anh.
"A... Ưm... Hu hu... Không..." Thiên Tỉ vùi mặt ở trong gối, vừa đau vừa ngượng thút thít.
Vương Tuấn Khải dùng sức va chạm vào mông cậu, lúc mới bắt đầu là trừng phạt đến cuối cùng biến thành không khống chế được.
"A... Hu hu... A... Đừng..." Thiên Tỉ đau đến nước mắt chảy ròng ròng, hận không thể chết ngất.
Trong phòng liền vang vọng tiếng khóc đau lòng kèm theo tiếng rên rĩ mờ ám của ai đó.
Không biết qua bao lâu, Vương Tuấn Khải gia tăng tốc độ, để mầm móng của mình vùi thật sâu vào trong cơ thể cậu, nhìn lưng trần và mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi, hơi hơi kéo ra, rời khỏi cơ thể cậu, còn mang theo một chút màu trắng bạc và vết máu nhạt.
Thiên Tỉ liền xụi lơ ở trên giường, nếu không phải anh vẫn giữ chặt mông của cậu thì cậu đã sớm nằm sấp xuống rồi, căn bản là không thể kiên trì lâu như vậy.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng tách đùi cậu ra, nhíu mày nhìn vườn hoa bí mật bị sưng đỏ còn có vết máu, vội vàng đứng dậy mặc quần áo xong, dùng chăn che thân thể trần trụi của cậu, cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm số. nhanh chóng nối máy được "Tìm bác sĩ phụ khoa tốt nhất, ngay bây giờ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.
"Ách? A, dạ chủ nhân." Á Tư ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần.
Vương Tuấn Khải cúp điện thoại, nhìn Thiên Tỉ đã mê man, khóe mắt còn vương lại nước mắt, khóe môi nhếch lên còn dính vết máu, vươn tay cởi bỏ áo trong trói chặt tay cậu, cổ tay bị xướt da và sưng đỏ nhìn hơi ghê người, mở ngăn kéo lấy một cái hộp nhỏ ra, mở ra, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu.
Thiên Tỉ nặng nề ngủ, bộ dáng vẫn không nhúc nhích làm Vương Tuấn Khải hơi hối hận, nhưng vừa nghĩ tới cậu lừa gạt anh và dấu vết trên người cậu, liền ném thuốc mỡ trong tay đi, không vui nhìn mặt cậu, cho đến lúc có người gõ cửa.
"Thiếu gia, bác sĩ đến." Ngoài cửa truyền vào giọng nói của Á Tư.
"Vào đi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.
Á Tư mở cửa lễ phép làm động tác mời với bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng.
Bác sĩ gật gật đầu, đi vào.
"Kiểm tra cho cậu ấy." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ Thiên Tỉ trên giường.
Bác sĩ nhìn nhìn, nhẹ giọng nói "Kiểm tra ở đâu?"
"Toàn thân."
Bác sĩ hiểu rõ gật đầu, mở thùng dụng cụ mang bao tay khử trùng một lần ra, nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh nhỏ giọng nói "Ngài muốn xem sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương
FanfictionTác giả: Viên Cổn Cổn Nguồn: https://top24.us/khai-thien-chuyen-ver-nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong.html Truyện Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương xoay quanh cuộc tình bị ép buộc bởi hai gia đình. Vào năm mười tám tuổ...