Chương 46: Ai quyết định

1.1K 52 0
                                    

"Nghe đây, đừng để tôi nghe người dạy em nói em không tốt cái gì, nếu không thì em sẽ rất thê thảm." Vương Tuấn Khải vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của cậu, Thiên Tỉ cứng đờ hoàn toàn.

"Đã hiểu?" Vương Tuấn Khải vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, lạnh giọng nói.

Thiên Tỉ nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, giữ chặt cái ót của cậu, hôn lên môi đáng yêu của cậu.

"Ưm. . . . ." Thiên Tỉ nhìn anh, nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ của mình.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải buông khuôn mặt đỏ bừng của Thiên Tỉ ra, nhìn bộ dáng vội vàng thở dốc của cậu nhàn nhạt nói "Cái mũi của em dùng để làm gì."

Thiên Tỉ thở hổn hển, đỏ mặt, nhỏ giọng meo "Để thở."

"Vậy sao lúc nãy không dùng?" Vương Tuấn Khải vuốt tóc hai bên má ra sau tai của cậu.

Thiên Tỉ sửng sốt, nhìn anh ngượng ngùng, ngập ngừng nói "Quên. . ."

Vương Tuấn Khải sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của cậu, cậu chính là kỳ lạ như vậy, tuy rằng không lưu loát nhưng lại làm cho anh rất thích, vô cùng thích, là vì yêu sao? Hay là đổi lại là những người khác cũng sẽ như vậy, nghĩ đến những người khác, Vương Tuấn Khải nhíu mày, anh bài xích ý nghĩ này, nghĩ đến không phải là cậu quấn quýt miệng lưỡi với liền cảm thấy ghê tởm.

Thiên Tỉ đỏ mặt nhỏ giọng nói "Thiếu gia, chúng ta không thể như vậy, mẹ tôi nói. . . ."

"Em là của ai ?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng ngắt lời cậu.

Thiên Tỉ dừng một chút, không biết trả lời thế nào.

"Quên rồi hả?" Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, đương nhiên là không vui rồi.

Thiên Tỉ nhớ tới chuyện ngày hôm qua ở bệnh viện, vươn tay che mặt và lỗ tai của mình, nhỏ giọng nói "Của anh. . . . . ."

"Tốt lắm, tôi và mẹ của em thì ai là người quyết định?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu, lạnh giọng nói.

"Đương nhiên là tôi. . . . . ."Theo bản năng Thiên Tỉ muốn nói ra đáp án trong lòng mình, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, yếu ớt đổi câu trả lời ". . . . Thiếu gia quyết định."

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Thiên Tỉ nhìn anh, cười ngây ngốc.

"Phòng em thật rối loạn." Vương Tuấn Khải nhìn nhìn xung quanh, lạnh giọng nói.

Thiên Tỉ nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn nhìn phòng của mình, ngượng ngùng đến đỏ mặt.

"Đi thu dọn đồ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.

"Anh muốn đưa tôi về nhà sao?"

Thiên Tỉ vui vẻ nhìn anh, vẻ mặt hưng phấn.

Vương Tuấn Khải nâng tay liền đánh một cái vào đầu cậu, lạnh giọng nói "Nhắc lại về nhà thử xem."

Thiên Tỉ ôm lấy đầu của mình, nhìn anh uất ức "Vậy thu dọn đồ là muốn đi đâu?"

"Chuyển phòng." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói.

"Chuyển đi đâu?" Thiên Tỉ nhìn nhìn phòng của mình, có chút không muốn.

"Phòng ngủ chính." Vương Tuấn Khải phun ra ba chữ.

"À." Thiên Tỉ gật gật đầu, sau đó mới chậm chạp phản ứng kịp "Phòng ngủ chính? Phòng ngủ chính là phòng của anh."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không nói gì.

Thiên Tỉ nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi "Anh muốn đổi phòng với tôi sao?"

Vương Tuấn Khải thờ ơ nhìn cậu không hé răng.

"Không phải?" Thiên Tỉ nhìn ánh mắt của anh, dò hỏi.

Vương Tuấn Khải vẫn nhìn cậu, không nói gì.

Thiên Tỉ cúi đầu, không dám mở miệng nữa.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải nhàn nhạt trả lời "Ở chung."

"Ở chung?Tôi và anh sao?" Thiên Tỉ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

"Em cứ tiếp tục ngốc nghếch cũng không sao." Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, vươn tay dùng sức véo mặt cậu

"A. . . . . ." Thiên Tỉ bị đau kêu ra tiếng, đưa tay đẩy anh ra.

Vương Tuấn Khải nới tay, hài lòng nhìn nhìn vết véo hồng hồng trên mặt cậu, lạnh giọng nói "Còn không đi?"

Thiên Tỉ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nói nhỏ đi theo bước chân của anh đi xuống dưới, thu dọn đồ đạc.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của người nào đó, cau mày đi qua kéo cậu đang quỳ ở trên mặt đất 'dọn lại' quần áo, nhàn nhạt "Không cần người em dọn, ngu ngốc."

Thiên Tỉ ngẩn người, chép miệng có chút không vui.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

"Vào đi." Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

Bạch Nhã Tĩnh mở cửa, cung kính khom người "Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi."

"Ừ." Vương Tuấn Khải kéo Thiên Tỉ đi ra ngoài cửa, lúc tới cửa thì nhàn nhạt nói với Bạch Nhã Tĩnh

"Thu dọn đồ cho Dịch Dương Thiên Tỉ chuyển đến phòng ngủ chính."

"Dạ" Bạch Nhã Tĩnh cười cười, khom người.

"Tự tôi sẽ dọn. . . . . ." Thiên Tỉ kéo kéo quần áo của Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói.

"Đừng nói nhảm." Vương Tuấn Khải kéo cậu đi tới nhà ăn.

Bạch Nhã Tĩnh nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhẹ nhàng nở nụ cười, thiếu gia đã thông suốt rồi. . . . .

---Nhà ăn-------

Thiên Tỉ nhìn một bàn đầy thức ăn đẹp đẽ thì hơi tự ti, buồn bã không nói gì.

"Đi xuống đi." Tuấn Khải nhìn nhìn đám nữ giúp việc đứng ở cách đó không xa, nhàn nhạt nói.

Đám nữ giúp việc cùng làm động tác khom người xuống, trật tự đi ra khỏi nhà ăn.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Thiên Tỉ ngồi xuống.

Thiên Tỉ không biết vì sao anh trở nên thích ôm cậu, nhưng nói thật là cậu không chán ghét chút nào, cậu thích anh ôm, cậu thích ôm ấp của anh, thích mùi hương trên người anh, hơn nữa. . . Chỉ có như vậy, cậu mới có thể cảm thấy anh cũng không có chán ghét cậu.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ