Chương 90: Em nói hay không?

1.2K 41 0
                                    

Phía bên kia im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng, là Vương Tuấn Khải lạnh nhạt quen thuộc, "Chờ tôi trở lại rồi nói."

"Vậy khi nào ngài trở về? Thiên Thiên rất khác thường, tôi sợ..." Quản gia Bạch mất đi bình tĩnh thường ngày, cũng đã quên lễ nghi nên có.

"Bây giờ." Vương Tuấn Khải ngắt lời của bà, cúp máy.

Quản gia Bạch nhìn ống nghe điện thoại, hơi sốt ruột ở đi tới đi lui trong phòng khách.

20 phút sau, Vương Tuấn Khải xuất hiện trong phòng khách.

"Thiếu gia ngài đã về, làm sao bây giờ?" Quản gia Bạch như thấy được cứu tinh.

"Hâm nóng đồ ăn đưa lên." Vương Tuấn Khải ra lệnh ngắn gọn, đi lên lầu.

Thiên Tỉ cuộn thân mình lại bụm mặt khóc không ngừng, trong lòng vừa ủy khuất vừa đau buồn, cậu không nghĩ ra tới sẽ có một ngày tất cả đều có thể thay đổi, một người là anh trai che chở yêu thương cậu từ nhỏ đến lớn, còn Vương Tuấn Khải, tuy rằng anh luôn khi dễ cậu nhưng chưa từng làm cậu bị thương, hai người đàn ông này đều chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng cậu, vậy mà đêm qua lại cùng lúc làm ra chuyện tàn nhẫn với cậu, đặc biệt là Vương Tuấn Khải....Anh tàn nhẫn anh lạnh lùng làm cho cậu cảm thấy đau lòng, vừa ngủ dậy số của anh Hoành liền biến thành không có, cậu vẫn mất đi anh ấy, tất cả đều giống ác mộng, nếu lúc trước cậu không đến đây, vậy có lẽ bây giờ có thể không lo không nghĩ mà ở cùng với anh Hoành, nói không chừng còn kết hôn, còn có thể sinh cục cưng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà cũng không thể gặp được anh... Như vậy thật sự tốt sao?

Ngay lúc người nào đó miên man suy nghĩ, 'rầm' một tiếng cửa mở ra, một giây sau chăn của cậu đã bị người ta kéo ra, lộ ra thân mình cuộn tròn và khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vì máu không thông, đương nhiên còn có gối đầu dính ướt nước mắt.

"Thế nào, em đang cáu kỉnh với ai hả?".

Giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải truyền vào lỗ tai của cậu khiến cho cậu run nhẹ, cũng càng ôm chặt thân thể mình hơn.

Vương Tuấn Khải kéo cậu lên để cậu đối mặt mình, lạnh giọng nói "Dịch Dương Thiên Tỉ, tốt nhất là em thức thời một chút."

Thiên Tỉ nhắm mắt lại ôm chặt thân thể mình, không nói gì.

"Mở mắt, nói chuyện!" Vương Tuấn Khải kìm chặt cằm của cậu, cả người tản ra khí lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo,, anh còn chưa tính sổ với cậu mà cậu lại còn dám bày ra bộ dạng này với anh.

"Hu hu..." Thiên Tỉ phát ra tiếng khóc rất nhỏ , nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.

"Nói chuyện, có nghe thấy không" Đôi mắt tím của Vương Tuấn Khải tối sầm, giọng điệu càng trầm thấp hơn.

Thiên Tỉ vẫn nhắm mắt lại, im lặng không tiếng động, chỉ nhỏ giọng khóc.

"Thiếu gia..." Quản gia Bạch bưng khay đi đến, phía sau còn có hai chị em Bạch Nhã Tĩnh, Bạch Nhã Văn, ba người thấy không khí khẩn trương này liền cùng lên tiếng gọi.

Nghe tiếng, Thiên Tỉ mở to mắt, đôi mắt đẫm nước đáng thương tội nghiệp nhìn bọn họ.

"Một lần cuối cùng, em nói hay không." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, tăng thêm sức.

"Ưm..." Thiên Tỉ nhíu mày, hừ nhẹ ra tiếng..

"Thiếu gia, xin đừng như vậy." Bạch Nhã Tĩnh không đành lòng nói.

"Cút!" Vương Tuấn Khải hét lớn một tiếng, mọi người ở đây đều sợ hãi.

Nhưng thật sự có dũng sĩ dũng cảm nhìn thẳng 'Báo' rống, "Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không cảm thấy làm như vậy là mất thân phận sao?" Bạch Nhã Tĩnh thẳng lưng, bình tĩnh nói.

Vương Tuấn Khải cười lạnh buông cằm Thiên Tỉ ra, đi tới bên cạnh cô ta, "Vậy thân phận của cô là cái gì?"

Bạch Nhã Tĩnh ngừng thở, bị hơi thở vương giả bẩm sinh của anh làm cho không dám mở miệng.

Thiên Tỉ nhìn nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Vương Tuấn Khải, sốt ruột bước xuống giường, đứng không vững, 'Bịch' một tiếng liền nằm sấp ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên.

Vương Tuấn Khải mắng nhỏ một tiếng đi qua bế cậu đứng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại, tức giận rống lớn "Đứng không vững thì đừng lộn xộn, bị coi thường!"

Mặt Thiên Tỉ như đưa đám, vươn tay xoa xoa cái trán, bộ dáng đau đớn.

Vương Tuấn Khải kéo tay của cậu ra, hơi sưng lên.

"Ưm..." Thiên Tỉ rúc vào trong lòng anh, phát ra tiếng rên.

Vương Tuấn Khải đặt cậu ở trên giường, sau đó nhìn quản gia Bạch nhàn nhạt nói "Bôi thuốc cho cậu ấy."

"Dạ" Quản gia Bạch để cái khay ở trên bàn, sau đó đi qua cầm lấy thuốc mỡ trên đầu giường, "Thiên Thiên, đừng sợ, một chút là xong."

Thiên Tỉ lắc đầu không ngừng lùi vào trong giường.

Vương Tuấn Khải kìm chặt bờ vai cậu lạnh giọng nói "Trong 15 phút không bôi thuốc xong, tôi liền tự mình bôi cho em." Nói xong buông cậu ra, đi ra khỏi phòng.

Thiên Tỉ ngu ngơ cương cứng ở trên giường, không biết nên phản ứng thế nào...

20 phút sau, Vương Tuấn Khải đi vào, nhìn khuôn mặt cơm nắm đỏ hồng và đầy nước mắt không ngừng rút vào trong lòng Bạch Nhã Tĩnh, nhàn nhạt nói "Các người đi xuống đi."

Thiên Tỉ ôm chặt eo của Bạch Nhã Tĩnh không chịu buông.

Bạch Nhã Tĩnh nhìn sắc mặt khó coi của Vương Tuấn Khải, cực kỳ mâu thuẫn.

"Buông tay.".

Thiên Tỉ lắc lắc đầu.

Vương Tuấn Khải đi qua nhanh chóng giơ tay lên, theo bản năng hai tay Thiên Tỉ vội vàng ôm đầu, làm động tác đề phòng.

Bạch Nhã Tĩnh thở dài, đi theo em gái và mẹ đi ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.

Thiên Tỉ ôm đầu nhỏ giọng khóc, đợi một lúc lâu cũng không thấy đau đớn kia, ngẩng đầu dè dặt cẩn thận nhìn anh không nói gì.

Vương Tuấn Khải bưng chén cháo tổ yến đỏ trên bàn ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng thử độ ấm sau đó thô lỗ cứng rắn nhét vào trong miệng cậu.

Thiên Tỉ nhìn anh, thật sự là không đoán ra anh suy nghĩ cái gì.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ