Chương 93: Tôi không muốn cười

1.1K 45 0
                                    

Ban đêm, Vương Tuấn Khải mở cửa phòng, đi vào phòng.

Thiên Tỉ nghe thấy tiếng quay đầu nhìn anh, xuống giường nhẹ giọng hỏi "Muốn tắm không?"

Vương Tuấn Khải nhàn nhạt ừ một tiếng, đi vào phòng tắm.

Thiên Tỉ đi theo sau lưng anh đi tới bên cạnh bồn tắm lớn, thuần thục ấn nút bật thông minh ở một bên, sau đó lẳng lặng nhìn dòng nước chảy ra, chờ chúng nó lấp đầy bồn tắm lớn, Vương Tuấn Khải nhìn nàng bóng lưng, cởi đồ đi vào phòng tắm thủy tinh.

Một lúc sau, Thiên Tỉ ấn nút dừng, lấy tay thử thử nước ấm, sau khi xác định độ ấm vừa phải rồi đi ra phòng tắm.

1 tiếng sau, Vương Tuấn Khải từ trong phòng tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc trắng của mình, ngồi xuống cạnh giường.

Thiên Tỉ bật máy sấy tóc, quỳ sau lưng anh sấy tóc cho anh.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được tay nhỏ bé của cậu xuyên qua giữa tóc của anh, nhưng lại thiếu đi cảm giác thân mật lúc trước, từ ngày đó, cậu không làm nũng với anh nữa, không ầm ĩ muốn ăn bánh ngọt, cũng ít khóc lóc hơn thường ngày, cậu chỉ im lặng làm việc của cậu, dường như giữa bọn họ đã trở về điểm xuất phát, có lẽ... So với điểm xuất phát càng tệ hơn, cậu bây giờ, thấy thế nào cũng giống như một búp bê không có linh hồn, làm cho cả người của anh đầy lửa giận muốn bùng nổ lại không có lý do, anh chán ghét như vậy... Hơn nữa đã ở ranh giới bùng nổ...

5 phút sau, Thiên Tỉ xuống giường rút điện máy sấy tóc, cất kỹ, sau đó chui vào chăn ngồi dựa vào đầu giường nhỏ giọng hỏi "Anh muốn ngủ chưa?"

"Chưa muốn." Giọng nói của Vương Tuấn Khải trầm thấp.

"Vậy tôi có thể tiếp tục xem tivi không?" Thiên Tỉ tiếp tục hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không nói gì.

"Không thể sao..." Thiên Tỉ không xác định được ý của của, hỏi lại.

Vương Tuấn Khải hất mặt xốc chăn lên ngồi dựa bên cạnh cậu, không trả lời câu hỏi của cậu

Thiên Tỉ cứng đờ, không nói gì.

Hai người cứ im lặng không hé răng nhìn thẳng màn hình lớn, đều có suy nghĩ riêng.

Một lúc sau, Thiên Tỉ bình tĩnh xê dịch qua bên ngoài, kéo ra khoảng cách giữa cậu và anh.

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, nói với bản thân phải nhẫn nại, sau đó đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy một cái kem pudding ra, đi lại nhét vào trong tay cậu.

Thiên Tỉ ngẩn người, không hiểu nhìn anh.

Vương Tuấn Khải nhìn lại cậu, mong cậu sẽ hiểu ý.

"Cám ơn thiếu gia." Thiên Tỉ nhẹ nhàng nói.

Mắt tím của Vương Tuấn Khải trừng lớn, lại bắt đầu phát ra khí lạnh.

"Cám ơn Khải..." Thiên Tỉ lập tức sửa miệng, nhưng bình thường từ Khải kia phát ra từ miệng cậu rất ngọt ngào mà bây giờ lại cứng ngắc, thiếu đi sức hấp dẫn làm cho tâm trạng của anh chuyển tốt.

Vương Tuấn Khải nắm chặt nắm tay, nằm lên giường tới gần bên người cậu.

Không nghĩ tới Thiên Tỉ xốc chăn lên xuống giường ngồi xuống trên ghế cách đó không xa, bắt đầu ăn.

Cánh tay trắng nõn của Vương Tuấn Khải nổi đầy gân xanh, mắt tím không chớp mắt nhìn cậu, không nói gì.

"Không cho ăn cái gì ở trên giường, tôi nhớ được." Thiên Tỉ một chút kem pudding đưa vào trong miệng nhẹ nhàng nói.

Vương Tuấn Khải có loại kích động muốn giết người, bình thường cậu nằm ở trên giường được người ta đúc ăn biết bao nhiêu thứ rồi, bây giờ lại giữ đúng quy củ của anh... Quy củ của anh đã bị cậu làm xáo trộn, phá hư không thừa lại chút gì từ lâu rồi, bây giờ muốn phủi sạch sinh hoạt hỗn loạn của anh sao?

Thiên Tỉ ăn pudding xong thì ném vào trong thùng rác, đi vào phòng tắm đánh răng rửa tay, sau đó chui vào chăn nằm ở trên giường, cuộn mình lại nằm ở cạnh giường, cách rất xa chỗ của Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói "Tôi muốn ngủ, lát nửa anh tắt TV." Nói xong nhắm hai mắt lại.

Vương Tuấn Khải hít sâu, không nhịn được đánh một quyền ở đầu giường rống dữ "Dịch Dương Thiên Tỉ!"

'Bịch' một tiếng, cùng tiếng kêu đau của chàng trai, người nào đó té xuống giường một cái đẹp mắt.

Vương Tuấn Khải mắng nhỏ một tiếng, xuống giường đi đến bên cạnh cậu bế cậu dậy, quăng lên trên giường lớn tiếng nói "Em muốn thế nào?"

Thiên Tỉ ngơ ngác nhìn anh, vươn tay xoa xoa cái trán, hốc mắt đỏ lên, sao cậu xui xẻo như vậy... Bị dọa đến rơi xuống giường, còn bị đụng đầu, mà cái người gây ra kia lại còn lạnh lùng hỏi cậu, cậu muốn thế nào... Thật ra cậu cũng rất muốn hỏi, rốt cuộc là anh muốn thế nào...

"Nói, em muốn thế nào?!" Vương Tuấn Khải lại lạnh lùng quát.

"Tôi... Tôi không muốn thế nào......." Thiên Tỉ nhỏ giọng ngập ngừng.

"Vậy em cười, bây giờ liền cười." Vương Tuấn Khải kìm chặt cái ót của cậu, bộ dáng em không cười liền chứng minh cho em thấy.

Thiên Tỉ bị hành động kỳ lạ của làm cho hơi mơ hồ, nhưng vẫn nghe nói kéo khóe miệng lên, lộ ra nét mặt 'tươi cười'.

Vương Tuấn Khải không vừa lòng nhíu mày hét lớn "Em muốn hù chết ai? Cái này gọi là cười sao?"

Thiên Tỉ hơi không vui, mấp máy miệng, lộ ra nét mặt kỳ quái hơn so với lúc nãy.

Vương Tuấn Khải hung hăng bóp mặt cô, lớn tiếng gào, "Không phải như thế này, tôi muốn em cười giống như bình thường."

Thiên Tỉ giãy dụa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

"Không cho khóc!" Vương Tuấn Khải kìm chặt cằm cậu, hơi không khống chế được.

Cũng không biết từ đâu mà Thiên Tỉ có sức, đẩy anh ra, lớn tiếng thét lên "Tôi không muốn cười,  tôi không muốn cười một chút nào, tôi đã cố gắng phối hợp với anh, vì sao còn muốn làm khó tôi? Nhất định phải làm tôi nhục nhã anh mới vui vẻ sao? Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi như vậy thì có thể gọi điện thoại cho cha tôi, nói với cha tôi anh chán ghét tôi, để tôi về nhà họ Dịch sớm một chút, cần gì phải đối với tôi như vậy?"

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ