Chương 57: Lưu Chí Hoành khiêu khích

1.1K 38 0
                                    

Á Tư sửng sốt, nhìn thẳng anh thẳng thắn nói, "Ai cũng muốn bảo vệ chàng trai nhỏ như vậy."

Vương Tuấn Khải nhìn anh ta, lạnh giọng nói "Tôi sẽ bảo vệ, không liên quan đến anh."

"Dạ, chủ nhân." Á Tư cúi đầu, cung kính nói..

Vương Tuấn Khải dời mắt lại trên tài liệu, không nói chuyện nữa.

Á Tư giật giật khóe miệng, tôi muốn chính là những lời này của ngài đấy chủ nhân.

----Năm giờ chiều.----

"Được rồi Tiểu Thiên, hôm nay liền ngừng ở đây, em rất giỏi không hề ngốc nghếch chút nào, học rất nhanh đấy." Thẩm Thấm cười, thu dọn đồ của mình.

"Cám ơn chị Thẩm, là do chị dạy tốt, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, em rất thích chị." Thiên Tỉ vui vẻ nhìn cô ta...

"Chị cũng thích em,rất đáng yêu." Thẩm Thấm cười dịu dàng, trời sinh Thẩm Thấm có tính cách lạnh nhạt, cư xử khéo léo, dịu dàng rộng rãi, hơn nữa còn mang theo một loại cảm giác xa cách, chỉ đối với riêng cậu, thỉnh thoảng sẽ lộ ra tươi cười thật lòng.

Thiên Tỉ thu dọn đồ giúp cô ta, kéo tay cô ta bước ra khỏi phòng như thường ngày, dọc đường đi hai người cũng trò chuyện từ bắc vào nam, đến khi cậu nhìn thấy một xe một người ở trước cửa lớn.

"Chị Thẩm, ngày mai gặp." Thiên Tỉ vui vẻ nói, nhưng khóe mắt vẫn nhìn nơi cách đó không xa.

Thẩm Thấm nhìn nhìn theo tầm mắt của cậu, giật giật khóe miệng, dường như đã hiểu rõ sờ sờ đầu của cậu dịu dàng nói "Ngày mai gặp, em đi đi."

Thiên Tie ngượng ngùng nói tạm biệt, sau đó chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa kêu "Anh Hoành!"

Lưu Chí Hoành cười giang hai cánh tay ra ôm lấy cậu nhóc đang xông tới gần anh ta, dễ dàng ôm cậu lên xoay tròn mấy vòng.

"Ha ha. . . . . . Chóng mặt. . . . . . Ha ha. . . . . . Anh Hoành. . . . ." Thiên Tỉ cười ngọt ngào nhìn anh ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Lưu Chí Hoành ngừng xoay, bế cậu trên cánh tay, một tay nâng mông của cậu, một tay đỡ cái eo của cậu, nhẹ giọng nói "Nhớ anh không?"

"Nhớ!" Thiên Tỉ vui vẻ ôm cổ của anh ta, hôn một cái lên trên gò má anh ta.

"Anh cũng nhớ em." Lưu Chí Hoành quẹt quẹt cái mũi nhỏ của cậu, vẻ mặt cưng chiều.

"Vậy sao anh không đến thăm em." Thiên Tỉ cau mũi, hơi oán trách.

"Gần đây công ty bận nhiều việc, cha nuôi lại muốn ở cùng mẹ em, cho nên anh không có thời gian cho việc khác." Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất lầu ba thoáng hiện bóng dáng thon dài, giật giật khóe miệng, in xuống một nụ hôn trên mặt của Thiên Tỉ, ngay lúc môi của anh ta dán lên khuôn mặt cậu thì đã không thấy bóng dáng trên lầu ba nữa.

"Vất vả rồi, em xoa bóp cho anh." Thiên Tỉ vươn tay xoa xoa trên bờ vai anh ta, vẻ mặt lo lắng.

"Thật là thoải mái, Tiểu Thiên của anh rất biết quan tâm người khác." Lưu Chí Hoành cười sờ sờ tóc của cậu.

Thiên Tỉ cười hì hì nhìn anh ta, trên mặt đều viết chữ vui vẻ khi được người ta khen.

Lưu Chí Hoành mở cửa xe, lấy một cái hộp xinh đẹp từ trong xe đưa cho cậu "Quy tắc cũ, không cho ăn nhiều."

Thiên Tỉ nhận lấy cái hộp ôm vào trong lòng, dùng mặt cọ xát, vẻ mặt thỏa mãn, "Anh Hoành là tốt nhất, mỗi khi em muốn cái gì nhất thì anh liền cho em cái đó."

"Vậy em làm sao để cám ơn anh đây?" Lưu Chí Hoành cười nói.

"Hôn nhẹ !" Thiên Tỉ chu miệng lên, phát ra hai tiếng 'chụt chụt' trong không khí, sau đó vui vẻ ngây ngốc cười, hoàn toàn không phát hiện phía sau có thêm một người, lửa giận của người đàn ông này đủ để thiêu hủy tất cả.

Lưu Chí Hoành nhìn thẳng vào đôi con ngươi tím kia, nhẹ giọng nói "Hôn sai chỗ rồi nhóc."

Thiên Tỉ kề sát anh ta, in xuống nụ hôn hai bên trái phải trên mặt anh ta.

"Thật ngoan." Lưu Chí Hoành dịu dàng nói, anh ta nghĩ, chỉ có người đàn ông trước mắt mới nghe ra được đây là giọng điệu khiêu khích.

Vương Tuấn Khải nhìn tay anh ta, nghe giọng điệu của anh ta, đôi mắt tím bắt đầu đổi màu.

Con ngươi sắc bén cứng rắn của Lưu Chí Hoành hiện lên tia kinh ngạc, là anh ta nhìn lầm sao?Đôi mắt kia đổi màu?

"Dịch Dương Thiên Tỉ." Vương Tuấn Khải phun ra bốn chữ, từng chữ đều lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.

Thiên Tỉ ngẩn người, quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng thì nhỏ giọng gọi "Thiếu gia. . . . ."

"Chơi vui không?" Vương Tuấn Khải kéo ra nụ cười lạnh, nhìn cậu.

Thiên Tỉ nhìn con ngươi màu tím đậm của anh, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, không dám nói tiếng nào.

Lưu Chí Hoành cảm giác được chàng trai trong lòng mình vô cùng căng thẳng, cười buông cậu ra, để cậu đứng trên mặt đất, con ngươi sắc bén ra vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.

"Tới đây." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt mở miệng.

Thiên Tỉ nhìn con ngươi màu tím đậm và gương mặt không biểu cảm của anh, theo bản năng lui về sau một bước, dè dặt cẩn thận nhìn anh.

"Muốn tôi qua đó sao?" Nhìn thấy động tác của cậu, Vương Tuấn Khải nở nụ cười, nụ cười như thế làm cho người ta sởn tóc gáy.

Thiên Tỉ khẩn trương lắc đầu, chậm rãi đi về phía anh.

Vương Tuấn Khải kéo cậu một cái, nâng tay liền tát một cái vào đầu cậu, không giống như trước kia, sức tay lần này rất lớn làm cho Thiên Tỉ suýt đứng không vững.

"A. . . . . ." Thiên Tỉ hét to một tiếng, đau đến chảy nước mắt.

"Tiểu Thiên!" Lưu Chí Hoành nhìn cậu, hét to lên.

Thiên Tỉ hơi chóng mặt nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

"Biết mình là thân phận gì không?" Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, lạnh giọng nói.

Thiên Tỉ nhìn anh, rơi từng giọt nước mắt.

Lưu Chí Hoành không nhịn được bước đi qua, muốn kéo tay Vương Tuấn Khải ra, không ngờ vừa đụng tới anh đã bị anh đánh ngã, không phải không có đề phòng nhưng mà không ngờ tốc độ của anh lại nhanh đến mức làm người ta hoàn toàn không nhìn thấy. . . . .

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ