Chương 92: Hiệu Ứng Bươm Bướm

1.1K 44 0
                                    

"Lạnh sao?" Vương Tuấn Khải nhàn nhạt hỏi.

"Ừm..." Yếu ớt trả lời.

"Lạnh đến ra mồ hôi?" Vương Tuấn Khải tiếp tục hỏi.

Thiên Tỉ ngẩn người, một lúc sau mới nghĩ ra một lý do, nhỏ giọng nói, "Là mồ hôi lạnh..."

Vương Tuấn Khải cười lạnh, kéo khăn quàng cổ của cậu ra, "Tôi đây hy sinh bản thân một chút, dùng thân thể sưởi ấm cho em."

"Không cần..." Thiên Tỉ nâng móng vuốt đeo bao tay mèo Katy lên giữ khăn quàng cổ lại.

"Cởi." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, ra lệnh ngắn gọn.

Thiên Tỉ lắc lắc đầu lùi về phía sau.

"Em muốn tôi ra tay? Em rất thích cách cởi quần áo ngày qua sao?" Giọng nói của Vương Tuấn Khải vẫn không nhấp nhô.

Thiên Tỉ cứng đờ, vươn tay cởi khăn quàng cổ, mũ, sau đó là áo lông, áo bành choàng bông, cởi ra từng lớp từng lớp, cho đến khi lộ ra áo ngủ trắng ngọc trai.

"Quần." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.

Thiên Tỉ cương cứng tại chỗ, khóc rồi.

Vương Tuấn Khải buồn bực kéo quần lông của cậu, động tác thô lỗ.

"Đừng..." Đột nhiên Thiên Tỉ vươn tay đánh đấm anh, khóc lớn lên.

Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cậu, kéo bao tay buồn cười trên tay cậu ném ra ngoài, "Sự nhẫn nại của con người là có giới hạn, tốt nhất là em nên hiểu rõ đạo lý này."

Thiên Tỉ vừa khóc vừa gào "Anh cũng không phải là người..."

"Cho nên càng không nên chọc tôi!" Vương Tuấn Khải vừa nói vừa kéo quần của cậu, tiếp theo là quần jeans, sau đó là quần bông dày, cuối cùng là quần thể thao, lúc này mới lộ ra quần ngủ lụa cùng hệ với áo ngủ.

"Hu hu... Cha..." Thiên Tỉ khóc kêu to.

"Kêu trời cũng không có ích gì." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói xong, ném một chồng quần áo đã cởi ra xuống giường.

"Hu hu..."

"Tôi cho em 3 giây, nếu em không ngừng thứ nước chướng mắt này, tôi sẽ làm cho em khóc mỗi ngày, không khóc liền đánh đến khóc, tin không ?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu, giọng điệu rét lạnh.

Thiên Tỉ ngẩn người, nước mắt vừa muốn tràn mi ra cứ như vậy mà cứng lại chỗ cũ.

Vương Tuấn Khải lau nước mắt trên mặt cậu, lạnh giọng nói "Ngày hôm qua đi đâu?"

"Về nhà, dạo phố..." Thiên Tỉ khịt khịt mũi, thành thật trả lời.

"Sau đó?"

"Anh Hoành dẫn tôi đến Gossip Lovers..."

"Tốt lắm, vậy ngày hôm qua em nói dối với tôi phải không?"

Thiên Tỉ cúi đầu không nói gì.

"Nói." Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên nhưng không làm cậu đau.

"Phải... Nhưng mà..."

"Ngày hôm qua là thứ mấy?" Vương Tuấn Khải đánh gãy nhưng mà của cậu, tiếp tục lạnh giọng hỏi.

"Thứ sáu..."

"Tôi đã nói cái gì?"

"Một tuần chỉ cho ăn kem một lần..."

"Cho nên em coi lời của tôi như gió bên tai?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng giật giật khóe miệng, giọng điệu lạnh lẽo.

"Không có, nhưng là..."

"Ăn kem ăn đến trên người em? Hay là các người dùng cách ăn đặc biệt, lột sạch quần áo cắn nhau?" Vương Tuấn Khải kéo áo ngủ của cậu, lộ ra đầy dấu hôn và dấu răng trên khe rãnh mê người mà nơi đẫy đà của cậu.

"Không phải như thế..." Thiên Tỉ kéo lấy cổ áo, vẻ mặt lã chã chực khóc.

Vương Tuấn Khải nhìn cô, không nói gì.

"Là anh Hoành...tôi... Anh Hoành....." Thiên Tỉ nói quanh co nửa ngày, lại không biết nên giải thích với anh sự tồn tại của những dấu vết này như thế nào.

Vương Tuấn Khải im lặng không tiếng động chờ đơi cậu giải thích, trong mắt tím là phẫn nộ không thể che giấu.

"Dù sao cũng không phải như anh nghĩ..." Thiên Tỉ lớn tiếng nói.

"Vậy hôn môi thì sao? Hôn miệng đối miệng là lễ nghi sao?" Vương Tuấn Khải rống dữ ra tiếng, bàn tay hơi không khống chế mà bóp chặt cổ của cậu.

Thiên Tỉ ngẩn người, chột dạ ngập ngừng "Anh nhìn thấy?"

Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, "Đừng nghi ngờ, tôi không chỉ là nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy hình ảnh rất rõ ràng, sao các người không dứt khoát vào trong xe làm như vậy đi? Giống như tôi làm với em ngày hôm qua vậy."

Thiên Tỉ ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau rũ mắt xuống không nói chuyện nửa.

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cậu, buông cổ cậu ra, cáu kỉnh đứng dậy đạp cửa đi ra.

Sau khi anh rời khỏi, Thiên Tỉ ôm chặt bản thân, nhỏ giọng khóc, nếu cậu thích chính là anh Hoành thì tốt biết bao...nhưng lại không phải....

*******************************

Từ ngày đó về sau, lại qua một tuần, Thiên Tỉ cực kỳ yên tĩnh, lúc có người nói chuyện với cậu thì cậu liền ngoan ngoãn trả lời, lúc không có người nói chuyện liền lẳng lặng nằm ở trên giường xem tivi, ngày thứ hai sau đêm đó, cậu nhận được điện thoải của Dịch phụ đại nhân, ông nói cho cậu biết Lưu Chí Hoành đã đi Pháp, trong một thời gian ngắn sẽ không về, trước khi đi muốn ông chuyển lời với cậu, muốn cậu ngoan ngoãn nghe lời. Chờ lúc anh ta về sẽ đem chocolate ngon nhất về cho cậu, nhưng mà cậu loáng thoáng cảm giác được... Anh ta là đang dỗ cậu... Có lẽ, vĩnh viễn anh ta cũng sẽ không trở lại thăm cậu nửa...Mà Vương Tuấn Khải bề ngoài bình tĩnh, thực ra luôn luôn chịu đựng sự khác thường của cậu, nhưng cậu lại tỏ ra rất ngoan ngoãn làm anh không thể tìm được một chút chi tiết nhỏ nào để phát tiết... Vì thế, tập đoàn 'Vương Thị' có một lớp 'bóng tối' bao phủ... Lúc anh tức giận thì ảnh hưởng đến lãnh đạo phía sau các bộ phận, lãnh đạo các bộ phận lại đem tức giận của mình trút lên nhân viên dưới quyền, theo chuyên gia phân tích thì hiện tượng này, tên khoa học là hiệu ứng bươm bướm... Cho nên tất cả nhân viên đều kêu khổ thấu trời, cầu thần bái phật, đi chùa dâng hương không được thịnh vượng thì cũng coi như là làm chuyện tốt.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ