Chương 170: Chú... Lão già thối!!

827 28 0
                                    

Thiên Tỉ sờ sờ tóc của anh, sấy tóc cho anh.

Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt của Lưu Chí Hách từ trong gương, cười đắc ý.

Lưu Chí Hách hừ lạnh một tiếng, y y a a phun ra hai chữ "Con...Trước..."

Nụ cười của Vương Tuấn Khải cương cứng ở trên môi, nhưng rất nhanh liền bắt đầu phản kích.

"Lúc mẹ con sấy tóc cho cha thì con còn chưa có sinh ra, đứa nhỏ thối."

Lưu Chí Hách từ trên giường đứng lên vươn tay nhỏ bé chỉ vào anh lớn tiếng nói "Chú...Lão già...thối..."

"Cái gì? Con nói lớn tiếng một chút, giống như muỗi kêu." Vương Tuấn Khải lấy tay nguấy nguấy tai, vẻ mặt khinh thường.

"Lão...điếc..." Lưu Chí Hách cũng không yếu thế.

"Tiểu quỷ thối..." Vương Tuấn Khải nhăn mày muốn nói gì đó, nhưng Thiên Tỉ lại tắt máy sấy tóc, nhổ đầu cắm, đứng ở giữa bọn họ bất đắc dĩ thở dài "Em đói bụng."

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng đứng dậy, dắt tay cậu đi ra cửa.

"Đợi một chút..." Thiên Tỉ tránh tay hắn anh ôm Lưu Chí Hách từ trên giường xuống, cười kéo tay phải nho nhỏ của thằng bé nhét vào giữa bàn tay to của Vương Tuấn Khải, sau đó thì mình nắm tay trái của nó đi ra cửa.

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cái tay mập mạp trắng mềm trong tay mình, không khỏi nhẹ nhàng nắm giữ, không nói nên lời cái cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy tay của thằng nhóc này rất nhỏ, rất non mềm, dường như chỉ dùng sức một chút sẽ hư mất.

Lưu Chí Hách muốn thu tay mình lại, nhưng động tác nắm giữ nhẹ nhàng của Vương Tuấn Khải làm cho thằng bé quên giãy dụa, chỉ có thể hất mặt không nhìn anh, không muốn thừa nhận cái loại cảm giác này cũng không tệ, tay anh, rất lớn, rất ấm áp, tuy con người thật đáng ghét nhưng tay cũng không tệ...

Nhà ăn

Theo thói quen Thiên Tỉ ôm Lưu Chí Hách ở trên người nhưng lại bị Vương Tuấn Khải chặn lại.

"Không cần luôn ôm đến ôm đi, để con tự ngồi." Vương Tuấn Khải ôm Lưu Chí Hách từ trên tay Thiên Tỉ thả lên trên một cái ghế.

"Không sao, vừa rồi con cũng chưa ăn cơm xong, em muốn đúc con ăn trước." Thiên Tỉ vừa nói vừa vươn tay tới hướng Lưu Chí Hách.

"Con có thể tự ăn." Vương Tuấn Khải nhăn mày kéo tay cậu trở về, nhét một cái muỗng vào trong tay cậu "Em tự lo cho mình được rồi."

Thiên Tỉ đang muốn nói cái gì, nhưng Lưu Chí Hách đã cầm lấy muỗng không khách khí bắt đầu ăn.

Vương Tuấn Khải bắt đầu không ngừng gắp thức ăn vào trong chén Thiên Tỉ, thuận tay cũng gắp cho Lưu Chí Hách.

Lưu Chí Hách nhìn nhìn 'núi nhỏ' trong chén mình lại nhìn nhìn 'núi lớn' trong chén Thiên Tỉ, khinh bỉ liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải một cái.

"Nhìn cái gì, con có thể ăn những thứ này sẽ rất tốt." Vương Tuấn Khải nhận thấy ánh mắt của cậu, không sao cả nói.

Lưu Chí Hách quay đầu không để ý anh nữa, tiếp tục ăn.

"Đủ đủ... Em ăn không hết." Thiên Tỉ dời chén của mình đi, nhỏ giọng nói.

"Căng chặt bụng em cũng phải căng ra cho anh." Vương Tuấn Khải đoạt lấy chén của cậu tiếp tục gắp thức ăn.

"Em không cần." Thiên Tỉ lắc lắc đầu muốn cướp chén mình lại, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải làm dừng lại, cứ thế mà không dám lấy lại chén trong tay anh.

Vương Tuấn Khải vừa lòng cậu thức thời, lại gắp mấy miếng thịt bò mới cầm chén để ở trước mặt cậu, không cho từ chối phun ra một chữ "Ăn."

Thiên Tỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chén lớn đầy đồ ăn trước mắt không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

"Mau lên, ăn sạch toàn bộ." Vương Tuấn Khải cầm chiếc đũa gõ gõ chén của cậu.

"..." Thiên Tỉ nhìn nhìn anh, bất đắc dĩ bắt đầu ăn.

Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, nhìn thế nào cũng không thoải mái, anh vẫn là thích Thiên Tỉ mập mạp, ôm lấy đều là thịt kia.

Sau đó không lâu, Lưu Chí Hách ăn cơm xong dùng khăn lau cái miệng nhỏ nhắn sau nhìn Thiên Tỉ đấu tranh với đồ ăn, thảnh thơi nâng ly thủy tinh uống một ngụm sữa.

Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hách, vội đứng dậy giả vờ nói "Hách Hách, con ăn no rồi nhất định là muốn đi ngủ, mẹ ôm con trở về phòng."

"Ngồi xuống." Vương Tuấn Khải dịu dàng phun ra hai chữ, mắt tím không chớp mắt nhìn cậu ngốc muốn chạy trốn kia.

"Em phải ôm Hách Hách về ngủ." Thiên Tỉ còn vùng vẫy giãy chết.

"Con không phải heo, sẽ không ăn no rồi muốn ngủ." Vương Tuấn Khải nhìn Lưu Chí Hách nhàn nhạt nói.

"Hách Hách, con muốn ngủ không?" Thiên Tỉ ôm tia hi vọng cuối cùng tha thiết mong chờ nhìn Lưu Chí Hách.

Lưu Chí Hách nhìn cậu, lưu loát ném ra một chữ "Không."

Thiên Tỉ mấp máy môi, ngoan ngoãn ngồi về trên ghế.

Vương Tuấn Khải nhét đũa vào trong tay cậu, nhìn trong chén cũng còn hơn phân nửa đồ ăn, đè nén tính khí sắp bùng nổ nhàn nhạt nói "Mau ăn."

"Em ăn không vô." Thiên Tỉ khó xử nhìn anh.

Vương Tuấn Khải vỗ bàn một cái, phát ra một tiếng bốp, chén trên bàn đều đang rung động.

Thiên Tỉ rụt rụt cổ, cực kỳ ủy khuất.

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười 'dịu dàng', sau đó lấy chén của cậu qua, cầm lấy muỗng múc một muỗng nhẹ giọng nói "Đến đây, há mồm."

Thiên Tỉ mấp máy môi, hơi hơi mở miệng.

Vương Tuấn Khải không chút khách khí nhét vào.

Thiên Tỉ vừa nhai nuốt vừa nhìn anh lấy chén canh múc một muỗng đưa tới bên môi thử thử độ ấm sau đó lại đưa đến bên miệng cậu, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên mấy hình ảnh, cậu cố gắng muốn thấy rõ nhưng lại vô ích.

"Sao vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng cậu ngẩn người, nhàn nhạt hỏi.

Thiên Tỉ chỉ nhìn anh, không nói chuyện.

"Không thoải mái?" Vương Tuấn Khải buông chén xuống, vươn tay sờ sờ cái trán của cậu.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ