"Khải...." Mang theo tiếng khóc nức nở gọi khẽ, làm rối loạn trái tim của người khác, cho dù là ai cũng không thể chống lại sức hấp dẫn mê người này.
"Ừ." Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ sống lưng của cậu, khóe miệng kéo lên độ cong đẹp mắt, loại cảm giác này mới là ngườicủa anh..
"Hu hu..." Thiên Tỉ phát ra tiếng nức nở rất nhỏ, cực kỳ đáng yêu.Vương Tuấn Khải kéo khoảng cách ra với cậu, vươn tay lau nước mắt trên mặt cậu. Thiên Tỉ ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh.
Vương Tuấn Khải lẳng lặng ôm cậu, nhẹ giọng nói "Không cho nói dối nữa."
"Dạ." Thiên Tỉ dùng sức gật đầu, giống như tuyên thệ quyết tâm của mình.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa tiến vào, Vương Tuấn Khải nhếch miệng ôm lấy cơm nắm đáng yêu vừa khóc vừa gọi tên anh, cuối cùng thì cũng có ánh mặt trời, không ngờ có một ngày anh lại không chán ghét ánh mặt trời mà từ trước đến nay anh luôn chán ghét, giống như đến bây giờ anh cũng không nghĩ mình sẽ để ý một chàng trai như vậy, không...Chính xác mà nói, không chỉ là để ý, mà là yêu sâu sắc...
— Phòng ăn —-
"Thời tiết hôm nay thật sự là rất tốt, xem ra đám nhân viên của anh đã đả động 'thành ý' đến trên trời cho nên bọn họ mới thoát khỏi 'khủng hoảng', cho nên nói, cầu thần cũng là một cách để giải quyết vấn đề." Tề Tu nhìn Thiên Tỉ ngồi ở trên đùi Vương Tuấn Khải ăn uống, trêu chọc nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, giống như anh ta là trong suốt.
"Cầu thần thật sự có ích sao? Anh Tu?" Thiên Tỉ nhìn anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghiêm túc.
"Đương nhiên là có ích, em xem tâm trạng của thiếu gia nhà em không phải là tốt hơn nhiều rồi sao? Đây đều là kết quả của vô số tiền bạc dầu hương*, mấy ngày hôm trước thì không giống vậy, một lúc là núi một lúc là nóng nảy, toàn bộ tập đoàn 'Vương Thị' như biến thành hiện trường biểu diễn 'Cửu Trọng Thiên Băng Hỏa' , chuyện đó rất tuyệt vời... Không phát hiện chính là thiệt hại của em." Tề Tu cầm lấy một góc bánh mì, nhàn nhã đưa vào trong miệng, vẻ mặt trêu tức..
Thiên Tỉ nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, bây giờ tâm trạng của anh tốt sao? Vì sao cậu nhìn không ra, phải nói là từ trước đến giờ cậu đều chưa từng nhìn ra...Vương Tuấn Khải cầm lấy một ổ bánh xé ra miệng nhỏ nhét vào trong miệng cậu, không nhìn ánh mắt tìm tòi của cậu.
"Nhóc con, em hỏi như vậy chẳng lẽ em cũng có muốn giải quyết vấn đề hoặc là muốn thực hiện giấc mộng sao?" Tề Tu cười khẽ hỏi.
"Có đấy, có rất nhiều đấy." Thiên Tỉ thành thật gật đầu.
"Là cái gì?" Tề Tu cười hỏi, anh ta nghĩ rằng cậu sẽ cầu xin thuốc hết 'ngu ngốc' trước.
Theo bản năng Thiên Tỉ nhìn nhìn Vương Tuấn, mấp máy miệng không nói gì.
"Em muốn thiếu gia nhà em?" Tề Tu 'ngạc nhiên' hỏi.
Thiên Tỉ sửng sốt, trên mặt nhanh chóng ửng hồng, khẩn trương lắc lắc đầu.
"Không muốn anh ấy?" Tề Tu tiếp tục hỏi.
"Không... Không phải..." Thiên Tỉ bối rối vung tay nhỏ bé, không có từ ngữ diễn đạt.
"Vậy là muốn?"
"Em...Em..." Cậu em nửa ngày cũng không có câu sau, mặt lại càng ngày càng hồng. Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, một miếng bánh mì trực tiếp nhét vào trong miệng cậu, nhàn nhạt nói "Ăn cơm."
Thiên Tỉ cầm bánh mì cúi đầu ăn, muốn che giấu bối rối của mình.
Tề Tu vui vẻ cười, tiếng cười dễ nghe quanh quẩn khắp trong phòng ăn, nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng để cho anh ta dễ chịu rồi...
Thiên Tỉ khôi phục lại thời gian thường ngày, đi theo Vương Tuấn Khải đi làm tan ca, như hình với bóng, giữa trưa 12 giờ, người nào đó thoải mái ngồi ở trên đùi Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng meo meo, "Vì sao bây giờ cũng phải tới công ty hả? Không phải là trước kia anh thích làm việc ở nhà sao?".
Vương Tuấn Khải vươn tay vuốt tóc cậu ra sau lỗ tai, nhàn nhạt nói "Gần đây rất bận."
"Vậy vì sao mỗi lần đến công ty anh đều nhuộm tóc thành màu đen?" Thiên Tỉ dùng ngón tay cuốn lấy tóc anh, tiếp tục phát huy thói quen 'chăm chỉ hỏi nhiều'.
Vương Tuấn Khải nhét đũa trên bàn vào trong tay cậu, không có trả lời. Thiên Tỉ kẹp một cái xíu mại nhỏ cắn một cái thỏa mãn nheo mắt lại, sau đó đưa đến bên miệng Vương Tuấn Khải, "Ăn ngon." Vương Tuấn Khải há mồm ăn, tao nhã nhai nuốt.
"Khải, lúc nãy em ở phòng trà nước nghe thấy rất nhiều người bàn luận nói mấy ngày nay đã xảy ra vụ án bầm thây, các chị ấy nói rất khủng khiếp, có phải là thật không?" Thiên Tỉ nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng" Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng thờ ơ trả lời..
"Là thật? Vậy sao em không biết?" Thiên Tỉ trừng lớn mắt phát hiện mình đã chệch đường ray xã hội rất nghiêm trọng rồi.
"Em không xem tin tức."
"Anh cũng không xem mà, sao anh biết được?" Thiên Tỉ không hiểu nhìn anh.
"Cứ như vậy mà biết." Vương Tuấn Khải cầm lấy cái cốc uống một hớp trà.
"À..." Thiên Tỉ gật gật đầu, vươn tay gắp một con tôm.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, nhàn nhạt nói "Em không sợ?"
"Không sợ." Thiên Tỉ ăn tôm, nhỏ giọng meo meo.
"Em biết vụ án bầm thây là thế nào không?" Vương Tuấn Khải nhếch đầu mày lên.
"Đương nhiên, em cũng không phải là ngu ngốc..." Thiên Tỉ không vui bĩu môi.
"Không sợ hung thủ xem em là mục tiêu kế tiếp sao?".
"Không sợ, bộ dạng của em rất an toàn." Thiên Tỉ kéo khóe miệng lên, cười đến ngây ngô.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không nói gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương
FanfictionTác giả: Viên Cổn Cổn Nguồn: https://top24.us/khai-thien-chuyen-ver-nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong.html Truyện Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương xoay quanh cuộc tình bị ép buộc bởi hai gia đình. Vào năm mười tám tuổ...