Chương 121: Máu lạnh tàn nhẫn

1K 33 2
                                    

"Còn biết sợ?" Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu đi đến cạnh giường ngồi xuống.

"Đương nhiên sợ, anh không có ở bên cạnh đương nhiên là em sợ." Thiên Tỉ không ngừng cọ xát lên người anh, giống như con mèo nhỏ làm nũng.

"Anh nói cho em biết, nếu hôm nay em bị bắt đi, kết cục rất có thể là bị hủy gương mặt, bị luân phiên cưỡng bức, bị nhốt, muốn chết cũng không chết được, bọn họ sẽ nhổ từng ngón tay của em, khâu miệng em lại, cắt bỏ lỗ tai, dùng than nóng xông lên đầu em, không cho em ăn cơm, cũng không cho em tắm rửa." Vương Tuấn Khải kéo tay cậu ra, nhìn vào mắt cậu, gằn từng tiếng nói.

Thiên Tỉ sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch nói không nên lời.

"Còn dám không nghe lời nữa không?" Vương Tuấn Khải bóp chặt mặt cậu, lạnh nhạt nói.

"Hu hu..." Thiên Tỉ khóc ra thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, rất rõ ràng là đã bị dọa.

Vương Tuấn Khải đặt cậu lên trên giường, phủ lên trên thân thể của cậu, "Đừng tưởng rằng mọi người bên cạnh thương em liền đại biểu trên thế giới này không có người xấu, còn nhiều chuyện trong bóng tối mà em gặp phải, mà căn bản là em không dám nghĩ, nếu thật sự gặp phải, em cho là em khóc nói đừng liền được sao?"

Thiên Tỉ nhìn anh, cắn chặt môi dưới.

"Nếu không muốn bị thương liền ngoan ngoãn đứng ở bên người anh, còn không nghe lời liền không cần em nữa." Vương Tuấn Khải nắm cằm của cậu, không để cậu cắn môi của mình.

Thiên Tỉ nhíu mày, nước mắt lại vận sức chờ phát động.

Vương Tuấn Khải hôn môi của cậu, mỗi lần thấy cậu vì anh nói không cần em mà lộ ra nét mặt ủy khuất như vậy, liền cảm thấy tâm trạng rất tốt, mặc kệ cậu đối anh là ỷ lại hay là yêu, ít nhất là cậu không muốn rời khỏi anh.

"Ưm..." Thiên Tỉ sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn bắt đầu cố gắng đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Thiên Tỉ bị hôn đến choáng váng, ngây ngẩn nhìn người đàn ông trên người mình, vẻ mặt rất là thật thà.

Vương Tuấn Khải cắn cắn môi của cậu, nhàn nhạt nói "Muốn đứa nhỏ?"

"Dạ." Thiên Tỉ thành thật gật đầu.

Vương Tuấn Khải thật sự là không thể hiểu nổi, bản thân chính là một đứa nhỏ thì tại sao lại muốn có đứa nhỏ như vậy, nếu sinh ra đứa nhỏ di truyền IQ của cậu...Con gái cũng không sao, nếu là con trai, vậy chính là cả đời bị hủy, nhưng mà, anh cực kỳ thích quá trình sáng tạo ra đứa nhỏ này.

"Không cho làm được một nữa khóc kêu không muốn."

Thiên Tỉ đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.

"Có nghe thấy không?" Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm.

"Hôm nay cũng làm sao? Ngày hôm qua đã làm nhiều lần rồi." Thiên Tỉ nhỏ giọng nói.

"Ngày hôm qua em đã ăn bánh ngọt vậy hôm nay sẽ không ăn nữa?" Vương Tuấn Khải câu nói đầu tiên liền làm người nào đó suy sụp.

Thiên Tỉ ngẩn người, hơi ủy khuất nói "Nhưng vì sao mỗi ngày đều làm mà em cũng không có cục cưng?"

"Vậy thì chứng minh là còn chưa đủ cố gắng." Nói xong, người nào đó đã bắt đầu giở trò.

"Ưm...Đừng để lại dấu, sẽ bị thấy..." Thiên Tỉ nhỏ giọng kháng nghị.

"Đừng dài dòng, làm tình cũng không yên phận." Vương Tuấn Khải cho cậu một cái mắt lạnh, tức giận nói.

"..."

"Xét theo biểu hiện hôm nay của em, đêm nay em đừng ngủ, giúp anh tiêu diệt lửa giận còn lại, nếu phối hợp tốt sẽ suy nghĩ tạm tha cho em, bằng không đêm mai em cũng đừng ngủ."

"A? Đừng..."

Ban đêm tươi đẹp kéo dài, cũng chính là lúc tiến hành vận động nóng bỏng vợ chồng.

Buổi chiều hôm sau, một người đàn ông xem như là xuất sắc đi vào kho hàng hoang, còn có ba bao tải to màu trắng, người đàn ông tiến lên mở bao tải to ra, lộ ra 3 gương mặt khác nhau, hai nam một nữ.

"Các người là ai? Muốn làm cái gì?" Một người đàn ông trong bao tải run giọng hỏi, chẳng qua không có ai để ý đến hắn.

"Mạnh Ký Dao, tôi đã cho cô một cơ hội, xem ra cô không quý trọng." Nói chuyện là người đàn ông tóc trắng mắt tím, khuôn mặt hoàn mỹ phối trên thân thể thon dài, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của ông trời.

"Ha ha, em không chiếm được thì người khác cũng đừng mong sẽ có được, em muốn cậu ta chết, muốn cậu ta phải nhận hết tra tấn, ngày hôm qua là cậu ta may mắn, anh có biết em đã chuẩn bị bao nhiêu 'thứ tốt' cho cậu ta không? Em chuẩn bị cho cậu ta 10 gã đàn ông khỏe mạnh, đùa bỡn, chà đạp cậu ta, chuẩn bị một cây đao nhỏ sắc bén, kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, còn có rất nhiều rất nhiều, cậu ta không tới, thật sự là đáng tiếc..." Vẻ mặt Mạnh Ký Dao không khác gì một kẻ điên.

"Tốt lắm, vậy cô liền tự hưởng thụ một chút đãi ngộ này đi, Nhã Tư, tìm cho Mạnh tiểu thư 10 gã đàn ông khỏe mạnh cùng chơi đùa với cô ta, đừng quên mang đến một cây đao nhỏ sắc bén, còn có kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, dùng đao rạch mặt cô ta, kẹp gắp than nóng ủi lên đầu cô ta, tiếp tục dùng roi xé căng da thịt, sau đó ném cô ta trở về chỗ của Daniel, nói cho anh ta biết, mặc kệ anh ta như thế nào nhưng dung túng người tình của anh ta đụng đến người của tôi chính là loại kết cục này, còn có lần sau, người chết chính là anh ta." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, môi mỏng khi đóng khi mở, phun ra mệnh lệnh tàn nhẫn vô tình nhất.

"Dạ." Nhã Tư khom lưng, xoay người đi ra ngoài.

"Hai người còn lại, chặt đứt tay chân của bọn họ rồi dùng máy xay thịt xay vụn ra bắt bọn họ ăn hết, sau đó ném trả cho Daniel, nhớ kỹ, giữ mạng bọn họ, không được giết chết." Vương Tuấn Khải nhìn nhìn hai người đàn ông run rẩy bên cạnh, cười lạnh nói.

"Dạ, chủ nhân."

"Sau khi xử lý xong thì tắm sạch sẽ, lúc trở về không được có mùi máu tươi." Vương Tuấn Khải dặn dò xong câu cuối cùng xoay người tao nhã đi ra khỏi kho hàng hoang, đối với tiếng kêu thảm thiết phía sau là mắt điếc tai ngơ, ai cũng không thể làm hại cậu nhóc béo của anh.

~~~~~~Nhà lớn họ Long~~~~~~

Vương Nguyên nhàm chán nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất kém, sét đánh liền thôi, còn đổ mưa, đổ mưa liền thôi đi nhưng lại là mưa đá... Nhìn Thiên Tỉ cũng ngây ngốc ở bên cạnh, lấy một viên kẹo sữa quăng vào trong miệng, đúng vậy, buổi sáng hôm nay Vương ác ma ném tâm can bảo bối của anh tới nhà họ Long, làm cho tiểu Thiên Tỉ đáng thương và cậu ấy có bạn, nói là nói sợ cậu nhàm chán, thực ra là sợ cậu lại trốn đi gây rối. Sau đó thì anh đi 'làm việc', ai biết anh đi làm gì chuyện 'tàn nhẫn' gì, anh và song bào thai đều giống nhau, đều là 'xấu xa phóng túng'.

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ