"Đừng...Đừng..." Thiên Tỉ nhắm mắt lại, hai tay không ý thức vung vẫy.
Vương Tuấn Khải bắt lấy tay cậu, ôm cậu vào trong ngực, an ủi vỗ nhẹ sống lưng cậu, từ ngày đó đã qua 7 ngày, bây giờ máu của anh chỉ làm cho cậu mê man 3 ngày, từ sau khi cậu tỉnh lại vẫn luôn không vui, vừa có một gió thổi cỏ lay thì thần kinh liền căng thẳng, lúc ngủ còn gặp ác mộng, trạng thái như vậy đã liên tục 4 ngày, nếu còn như vậy thì thần kinh của cậu có thể bị yếu kém, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cậu, từ nhỏ cậu đã được bảo vệ dưới cánh chim của cha mẹ, làm sao có thể không sợ... Tấm ảnh như vậy, đến cả đàn ông cũng không chắc sẽ chịu được, huống chi là cậu.
"Khải..." Thiên Tỉ mang theo tiếng khóc nức nở gọi nhỏ, không biết là đã tỉnh hay là nói mớ.
"Ngoan, anh ở đây, đừng sợ." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vỗ về, giọng điệu dịu dàng làm cho người ta rớt mắt kính.
Thiên Tỉ giật giật không yên, thì thào vài câu lại ngủ say.
Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên trên mặt cậu, cực kỳ đau lòng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ hồn vía lên mây nhẹ giọng nói "Hôm nay không đến công ty."
Cậu ngẩn người, lập tức gật gật đầu, nét mặt hơi đờ đẫn.
"Đi." Vương Tuấn Khải đứng dậy dắt tay cậu kéo lên, đi tới ngưỡng cửa.
"Đi đâu?" Thiên Tỉ không hiểu hỏi..
Vương Tuấn Khải không trả lời, chỉ nắm tay cậu đi về phía trước.
1 tiếng sau, Thiên Tỉ nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, sau đó dời mắt nhìn Vương Tuấn Khải.
"Nhìn cái gì? Ăn không ngon sao?" Vương Tuấn Khải gắp một miếng sườn xào chua ngọt từ lồng hấp bỏ vào trong chén của cậu.
Thiên Tỉ lắc lắc đầu, nhìn bàn hai người tràn đầy các món trà bánh, có ngọt có mặn có cay có chua cũng có đắng, cái gì cần có đều có, lại nhìn nhìn đám người xung quanh bỗng quay đầu lại, nhỏ giọng nói "Khải, nhiều lắm, ăn không hết."
"Anh biết." Vương Tuấn Khải gắp một cái xíu mại nhỏ kiểu Quảng bỏ vào trong chén của cậu.
Thiên Tỉ ngẩn người, thật sự là không hiểu ý của anh, từ trước đến giờ cậu cũng không nghĩ tới anh sẽ dẫn cậu đi ăn sáng, hơn nữa còn là nơi nhiều người như vậy, từ trước đến nay anh chán ghét nơi nhiều người và ồn ào, cho nên anh dẫn cậu đến nơi náo nhiệt như vậy thật sự là làm cho cậu rất bất ngờ, chỉ là tiếng nói, tiếng cười và tiếng nâng ly của người xung quanh làm cho cậu rất yên tâm, dường như tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
"Ăn mau, nguội hết." Vương Tuấn Khải vươn tay gõ gõ trên đầu cậu, nhàn nhạt nói.
Thiên Tỉ cầm lấy đũa bắt đầu ăn, mấy ngày nay ăn không ngon miệng, cho nên cả người như phờ phạc ỉu xìu, ngay cả chính cậu cũng không muốn soi gương.
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu ăn, cố gắng chịu đựng tiếng ầm ĩ không truyền đến bên tai, cả người nhìn như hoàn toàn xa lạ với nơi như vậy.
"Giống su su này ăn rất ngon, anh cũng ăn đi." Thiên Tỉ gắp thức ăn bỏ vào trong chén của anh, hơi hơi cười..
Vương Tuấn Khải cầm lấy đũa bắt đầu ăn, nhìn cậu rất vất vả mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thật kỳ diệu, giống như nhìn thấy cậu cười, đó là thỏa mãn lớn nhất của anh, có thể làm cho anh có loại cảm giác con người này cũng chỉ có cậu.
Hơn 3 tiếng sau, Vương Tuấn Khải dẫn theo Thiên Tỉ đã ăn uống no đủ đi khu vui chơi, việc làm kia lại khiến cậu không hiểu nửa ngày, nhưng rất nhiều lúc vui vẻ sẽ truyền nhiễm, không khí trong khu vui chơi làm cho người ta rất dễ quên buồn phiền, đặc biệt cái loại hồn nhiên đến 'ngốc nghếch' này, người không thể sử dụng đầu óc, vì thế, người nào đó nhanh chòng quên không vui, nắm tay Vương Tuấn Khải chơi đùa khắp nơi, tàu lượn xoay tròn 360 độ , du thuyền vượt thác, chơi đến cả người ra mồ hôi, còn hưng phấn đi đến những chỗ chưa chơi.
5 tiếng sau, Thiên Tỉ nắm tay Vương Tuấn Khải ngồi trong đình nghĩ mát, mệt rã rời tựa vào trên người anh, nhỏ giọng meo meo, "Đã rất lâu rồi em không đến khu vui chơi, rất vui đấy."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, không nói gì.
"Cám ơn Khải, anh thật tốt." Vương Tuấn Khải ôm chặt cánh tay anh, giống như tư thế của tình nhân, cậu làm rất tự nhiên, chính xác mà nói, toàn bộ hình thức giữa bọn họ đều cực kỳ giống người yêu, nhưng từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói, cậu là ai của anh, là nam giúp việc? Thư ký? Hay là tình nhân?
Vương Tuấn Khải cầm lấy chai nước lạnh mở ra nắp ra đưa cho cậu.
Thiên Tỉ nhận lấy cái chai ùng ục ùng ục uống đến nửa chai, cuối cùng còn thỏa mãn thở ra .
"Còn muốn chơi cái gì?" Vương Tuấn Khải nhàn nhạt hỏi.
"Xem động vật." Thiên Tỉ nhìn anh, cười đến rất vui vẻ.
Nghe vậy, Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm, giống như đã ngửi thấy được cái mùi khiến anh phát điên..
"Anh không muốn đi sao?" Thiên Tỉ nhỏ giọng hỏi.
"Đi thôi." Vương Tuấn Khải đóng chặt mắt, hạ quyết tâm, đứng dậy dắt tay cậu.
Thiên Tỉ lập tức cười ngọt ngào ôm chặt cánh tay anh, cùng nhau đi.
Hơn 1 tiếng sau, sắc mặt của Vương Tuấn Khải hơi tái nhợt chạy ra từ khu vật sở thú, nhớ lại rất lâu trước kia cậu đã từng nói tiểu Q bị rắm thúi làm cho ngất, lần đầu tiên cảm thấy cậu nói đúng một chuyện, thì ra cái mũi thính cũng là một chuyện rất đau khổ...
"Khải, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Thiên Tỉ dừng bước lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng.
"Không có." Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, bước chân nhanh hơn, một lòng muốn rời xa nơi làm cho anh đau khổ này.
"Khải..." Thiên Tỉ nhìn ánh mắt vả vẻ mặt của người xung quanh, đủ loại kiểu dáng, có hâm mộ, có ghen tị, có mỉm cười, cũng có huýt sáo, đương nhiên cũng có khinh thường.
Vương Tuấn Khải bế cậu đến băng ghế xa xa, cẩn thận tỉ mỉ hít vào một hơi, sau khi xác định không có cái mùi kia mới yên tâm bắt đầu hít thở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương
FanfictionTác giả: Viên Cổn Cổn Nguồn: https://top24.us/khai-thien-chuyen-ver-nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong.html Truyện Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương xoay quanh cuộc tình bị ép buộc bởi hai gia đình. Vào năm mười tám tuổ...