Cũng không thể nói là ghét, cụ thể là thường ngày Thương Tình bỗng nhiên xa cách với Phong Khải Trạch hơn không ít.
Mấy ngày sau, Phong Khải Trạch không nhịn được nữa gọi tên cô.
"Tình Tình!"
Thương Tình bỏ thứ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đó không hề có chút phiền chán mà trong suốt như thủy tinh, dường như nhìn thấy anh, lại dường như không nhìn thấy.
Phong Khải Trạch kìm nén sự khó chịu trong lòng, nhíu mày, "Trước kia lúc ăn cơm em không bao giờ xem tài liệu."
Nhưng bây giờ, bất cứ khi nào ở một mình với anh, Thương Tình cũng luôn bận rộn, cô như thế khiến cho người ta không thể xen vào một câu nào, còn khiến cho cảm giác không lành kia càng lúc càng nghiêm trọng.
"... Được."
Thương Tình bỏ thứ trong tay xuống, thực ra nếu cô giải thích thêm một câu như, "bây giờ đang là lúc quan trọng", hoặc "những thứ này rất quan trọng", chắc chắn Phong Khải Trạch sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô không nói gì cả.
Sau khi nói một chữ "được", Thương Tình cúi đầu tập trung ăn cơm, như thể đang ăn cao lương mỹ vị gì quý hiếm lắm vậy.
Thái độ không lạnh không nóng của cô khiến Phong Khải Trạch không thể nào kìm nén được sự bực bội trong lòng được nữa, mày nhíu lại, giọng điệu hơi gay gắt.
"Em đang xa lánh anh?"
Thương Tình hơi sững sờ.
Phong Khải Trạch chợt vươn tay ra, xuyên qua bàn ăn bắt lấy cánh tay của Thương Tình, ép cô phải nhìn anh, ánh mắt sáng rực.
"Sau khi quyết định ngày kết hôn với anh là em bắt đầu xa lánh anh? Ít gì cũng phải nói cho anh biết anh đã làm gì sai chứ?"
Nhịn mấy ngày nay đã là kỳ tích với Phong Khải Trạch, vì vậy bây giờ một khi phát tác sẽ gần như mất kiểm soát làm cho người ta căng thẳng.
Nhưng như thể mặt nóng dán vào đá lạnh, đối mặt với sự giận dữ của Phong Khải Trạch, Thương Tình thản nhiên đến mức lông mày cũng không thèm nhíu.
"Không có."
Thương Tình cụp mắt xuống, phủ nhận, "Em không có."
"Không có?!"
Phong Khải Trạch nhướng mày, đột nhiên cất cao giọng nói, đôi mắt tím dường như có thể phun ra lửa!
"Bình thường khi em ở cùng với anh chưa bao giờ lạnh lùng giống như bây giờ và sẽ không bận rộn công việc mãi như thế, rõ ràng em từng nói, về phòng em chỉ muốn nghỉ ngơi!"
Hơn nữa mỗi lần bọn họ ở riêng với nhau, Thương Tình đều sẽ trở nên lười biếng giống như một chú mèo lạnh lùng, nài ép một chút sẽ ngoan ngoãn rụt vào lòng anh, nhưng bây giờ, cho dù là ngồi cô cũng phải ngồi đối diện với anh!
Thương Tình thở dài, bình tĩnh nhìn anh hỏi.
"Có phải anh quá nhạy cảm rồi không?"
"Thương Tình!"
Phong Khải Trạch dứng dậy hét lên! Thương Tình không chỉ xa lánh anh mà còn từ chối nói cho anh biết lý do! Còn không thừa nhận!!
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô vợ tái sinh 2
General FictionTiếp nối ở phần 1 thì phần 2 Thương Thiến Thiến đã biết được thân phận của mình và về nhận tổ quy tông, nhưng không phải làm tiểu thư Vạn gia vang danh như cô ta muốn mà là không có chỗ nào để về, về trong nhục nhã, Thương Tình cũng có thể trả được...