Chương 12

530 55 7
                                    

Cổng trường Trung học Thự Quang.

Tà dương chỉ còn sót lại một vệt nắng, màn đêm buông xuống, đèn đường cảm ứng tự động bật sáng.

"!" Dương Diệc Lạc giật nảy mình: "Đèn đường à..."

"Ừ, đừng sợ." Doãn Triệt tập trung tinh thần dán mắt vào từng người đi ra cổng trường.

Dương Diệc Lạc thấy sắc trời ngày càng tối bèn ngập ngừng nói: "Cảm ơn cậu đã đi với tớ... Nhưng mà sắp tự học tối rồi, cậu không về nhanh là thầy với các bạn lo đấy, hay là hôm nay thôi vậy..."

"Không sao, không ai lo cho tôi đâu, cậu yên tâm."

"..."

Như thế càng khiến người ta lo hơn đấy được không, Dương Diệc Lạc nghĩ thầm.

"Cậu chắc thằng đó là học sinh ngoại trú không?" Doãn Triệt hỏi.

"Ừ, tớ nghe Chương Khả bảo vậy."

"Thế đợi tiếp đi."

Dương Diệc Lạc gật đầu, cùng quan sát cổng trường, đồng thời lén nhìn người bên cạnh.

Lời lẽ bàn tán về Doãn Triệt ở lớp A1 luôn không hay cho lắm, ai ai cũng bảo tính cậu lầm lì quái gở, trước kia Dương Diệc Lạc cũng cho là thế, ngoài lúc bình thường thu bài tập thì chưa từng nói chuyện với cậu. Nhưng tối nay hai người họ ở đây chờ hơn một tiếng, nói được nhiều hơn, Dương Diệc Lạc bỗng cảm thấy thật ra Doãn Triệt... không đáng sợ như lời đồn.

"Hôm ấy cậu quẹt trúng thằng đó làm nó bị thương à?" Doãn Triệt đột nhiên hỏi.

Dương Diệc Lạc hoàn hồn: "Ừ, nó sờ tớ... Tớ nhất thời kích động khua dao rọc giấy, vốn dĩ chỉ định dọa nó thôi, nhưng sau không cẩn thận quẹt trúng nó... Tớ vừa trông thấy máu đã sợ chảy nước mắt."

"Nó phản ứng thế nào?"

"Mới đầu nó cáu tiết xông lên lôi lôi kéo kéo tớ, nói phải bắt tớ bồi thường không thì sẽ gọi bố đến, sau đó tớ lại khua dao, nó sợ quá chạy luôn..."

"Nhát gan." Doãn Triệt nói: "Nhưng cậu cũng có chỗ chưa thỏa đáng."

Dương Diệc Lạc xị mặt, vành mắt hơi đỏ: "Tớ biết... Tớ không nên lơ là như thế, thằng đó hỏi đường tớ thế là tớ dẫn nó đi, kết quả đi đến chỗ không người bị nó sàm sỡ, sao mà tớ ngốc quá..."

Doãn Triệt lắc đầu: "Ý tôi không phải vậy, cậu sẵn lòng dẫn đường là cậu tốt bụng, tốt bụng không sai, sai là đứa lợi dụng lòng tốt của cậu. Ý tôi là lần sau gặp chuyện tương tự nhất định phải giữ lại bằng chứng, nếu không nhà trường không thể giúp cậu, thậm chí có khả năng bị đứa kia cắn ngược, tố cáo cậu cố ý gây thương tích, biết chưa?"

Dương Diệc Lạc ngẩn người, mắt đỏ hoe: "Hức... Tớ biết rồi, cảm ơn cậu Doãn Triệt..."

"Không sao, chốc nữa tôi sẽ cố hết sức lấy bằng chứng."

"Ừ... Cậu tuyệt đối đừng lấy đá chọi đá với thằng đó, dù sao nó cũng là alpha, hai đứa mình chưa chắc đã khống chế nổi nó, nhưng mà hôm nay tớ mang..."

(Dịch) Để Ý Tôi Đi Mà - Cục Nước ĐáWhere stories live. Discover now