Đại hội thể thao tự do và náo động kết thúc, tất thảy trở về nguyên trạng.
Qua ngày cuối tuần, Trương giáo chủ vẫn canh ở cổng trường bắt học sinh đi muộn từ sáng sớm, Ngô Quốc Chung vẫn giảng bài trên bục giảng với chất giọng như chuông kêu, học sinh dưới lớp vẫn cất cao bài ca oán thán, than phiền bài tập quá nhiều.
"Sắp thi giữa kỳ đến nơi mà vẫn chây lười, bài tập nhiều không phải vì tốt cho các em sao?" Ngô Quốc Chung cắp sách giáo khoa, quở mắng những đứa vừa hết tiết đã nhoài ra bàn: "Chương Khả em nhìn lại em đi, học kỳ này mới thuộc được mấy văn bản? Học tập Dương Diệc Lạc người ta kìa, chưa dạy đã đến gặp thầy đọc thuộc, để thầy xem lần này em thi được bao nhiêu điểm."
Chương Khả không dám bịt tai, chống chọi với cuộc tổng tấn công màng nhĩ suốt năm phút liền, đến khi lão Ngô ra khỏi lớp thì ngơ ngác: "Lớp trưởng, bà gọi tôi phải không lớp trưởng? Sao tôi cảm thấy tai cứ lùng bùng? Có phải tôi sắp điếc rồi không?"
Trần Oánh Oánh ghét bỏ xua tay: "Biến đê, tôi đang bàn với Diệc Lạc cuối tuần đi đâu chơi, đừng quấy rầy bọn tôi."
Chương Khả: "Hả? Tuần sau thi mà hai bay vẫn muốn đi chơi á? Tôi phải mách lão Ngô, công bằng quá thể, dựa vào đâu mà hết tiết tôi bò ra bàn có tí đã bị giáo huấn!"
Trần Oánh Oánh: "Cuối tuần sinh nhật người ta nên có đặc quyền đó, ông xứng chắc?"
Chương Khả lập tức lên tinh thần: "Vãi chưởng, sinh nhật Diệc Lạc à? Sao không nói sớm?"
Dương Diệc Lạc cười ngại ngùng: "Thật ra tớ không định tổ chức... Ai dè lớp trưởng lại biết, thôi thì tổ chức vậy."
Chương Khả vô cùng ngạc nhiên: "Lớp trưởng sao bà biết?"
Trần Oánh Oánh đắc ý: "Tôi chú thích ngày sinh cạnh tên của mỗi người các ông, chu đáo chưa?"
"Trời đất quỷ thần ơi, quen bà hơn một năm, giờ mới biết bà cũng có mặt giống omega vậy đấy!"
"Chương Khả ông chán sống đúng không?"
Bàn trên la hét ầm ĩ, Dương Diệc Lạc lén lút ngó cuối lớp.
Doãn Triệt ngồi ở chỗ mình, tuần này đổi sang phía cửa sổ cạnh hành lang. Cậu dựa vào lưng ghế, chân giẫm thanh sắt trước bàn đung đưa ghế, lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ như đang ngẩn người.
"Các cậu nói xem... nếu tớ mời Doãn Triệt, liệu cậu ấy có đồng ý không?"
Dương Diệc Lạc hỏi với giọng lí nhí nhưng lại khiến hai đứa đang đấu võ mồm im bặt.
"... Cậu muốn mời cậu ấy sao?" Trần Oánh Oánh bất giác nói nhỏ.
Dương Diệc Lạc gật đầu: "Ừm, bữa trước Doãn Triệt giúp tớ rất nhiều... Nếu không nhờ cậu ấy thì tớ đã không có can đảm đi kiếm thằng lưu manh, cũng không lấy được chứng cứ, tớ vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn cậu ấy..."
Chương Khả bối rối: "Cảm ơn thì nên, nhưng cậu ấy tới cứ cảm thấy chơi không đã thế nào ấy..."
Trần Oánh Oánh cho cậu ta một đấm: "Đừng chỉ nghĩ thân mình, thật ra Doãn Triệt cũng đâu lầm lì lắm, Tưởng Nghiêu trêu cậu ấy suốt ngày mà vẫn bình an vô sự đấy thôi? Vả lại hôm đại hội thể thao tôi thấy cậu ấy rất cố gắng, biết đâu cậu ấy cũng muốn chơi với bọn mình thì sao?"
YOU ARE READING
(Dịch) Để Ý Tôi Đi Mà - Cục Nước Đá
Roman d'amourTên truyện: Để ý tôi đi mà Tác giả: Cục Nước Đá Số chương: 113 chương + 3 ngoại truyện (Đã dịch xong) Tag: Ngọt (đừng tin, tác giả lừa đấy), hài hước, học đường, HE, ABO, có H Người dịch: Liang