Chương 52

516 50 5
                                    

Sau chuyến chơi xuân là giữa kỳ lại gần kề.

Về cơ bản học sinh trường Trung học số 1 đều rất tự giác, mặc dù luôn miệng phàn nàn sao lại phải thi không muốn thi đâu, nhưng ai nấy đều biết cần tiết chế ham muốn đi chơi, chăm chỉ học hành.

Vì lẽ đó mấy ngày nay Chương Khả không còn ngang nhiên chép bài mà chuyển thành áy náy chép bài.

Chép mãi chép mãi gặp trúng câu không hiểu, cậu ta còn đặt câu hỏi: "Anh Triệt, sao câu này chọn C?"

"C dài nhất."

"..." Chương Khả bất ngờ: "Anh Triệt hóa ra cậu cũng khoanh lụi như bọn tôi à? Không nhận ra đấy."

Đúng là câu này Doãn Triệt khoanh bừa.

Cậu thường căn cứ vào độ khó của câu hỏi để lựa chọn trả lời đúng hoặc sai, cách giải của câu trắc nghiệm này rất linh hoạt, đoán chừng cả lớp chỉ có bốn năm người làm được. Với biểu hiện thường ngày của cậu thì câu này cậu không nên làm đúng.

Tưởng Nghiêu biết sơ sơ là có chuyện gì, lấy vở xem: "À, câu này hả, tôi biết, tôi chỉ cậu."

Đến khi hắn giảng xong, Chương Khả càng bất ngờ hơn: "Dạng bài này cậu cũng làm được á? Anh Nghiêu, đừng bảo cả thành tích cậu cũng giả vờ nhé?"

Tưởng Nghiêu cười ra chiều thần bí: "Cậu đoán xem?"

Chương Khả: "Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu bí mật mà bọn tôi không biết?"

"Chào buổi sáng các em!"

Ngô Quốc Chung vừa vào lớp đã cất giọng sang sảng, làm lòng dạ muốn mày mò nghiên cứu bí mật của Chương Khả giật mình bay đi mất, vội vã chép nốt mấy câu cuối rồi về chỗ mình.

Lúc tự học tối, ngoài cửa sổ phòng học gió thổi dữ dội, chẳng mấy đã đổ mưa rào, sấm mùa xuân kêu không ngớt, học sinh không mang ô chỉ có thể chạy thục mạng về ký túc xá.

Người mỗi ngày đều xem dự báo thời tiết như Tưởng Nghiêu lần này cũng tính sai, ướt từ đầu đến chân, vào phòng bèn phi đi tắm nước nóng, xong xuôi vừa lau tóc vừa sang phòng bên cạnh, Doãn Triệt cũng mới tắm xong.

"Ứng dụng thời tiết không chuẩn, rõ ràng sáng nay báo trời âm u."

"Giao mùa khí hậu nhiều biến động, chẳng ai dự báo chuẩn được..."

Bầu trời đêm ngoài ban công đột ngột sáng bừng, một tia chớp rạch ngang chân trời.

Âm cuối của Doãn Triệt run lên.

Tưởng Nghiêu mừng thầm, dang hai tay: "Ôm phần của hôm nay nhé?"

Doãn Triệt tiến lên hai bước rồi dừng lại, đắn đo có cần nhào vào lòng hắn hay không.

... Cậu hơi mất mặt.

Lúc này lại có một tia chớp nữa, Tưởng Nghiêu nhanh chóng ôm lấy chú thỏ con đang sợ cứng người.

Vừa mới tắm xong, trên người cả hai đều vương hơi nước và mùi sữa tắm tươi mát.

Hôm nay Doãn Triệt đã thay bộ đồ ngủ mùa đông sang kiểu mùa xuân, mỏng hơn trước khiến xúc cảm gần gũi và chân thật hơn. Tưởng Nghiêu ôm cậu trong lòng cũng có thể ước lượng được vòng eo của cậu qua cảm giác ở tay.

(Dịch) Để Ý Tôi Đi Mà - Cục Nước ĐáWhere stories live. Discover now