Chương 24

463 52 6
                                    

Đến phòng giáo dục đạo đức, cửa để mở, Ngô Quốc Chung đi trước suýt đụng trúng Trương giáo chủ đang muốn bước ra.

"Ôi trời! Giật cả mình, có chuyện gì thế lão Ngô?"

Ngô Quốc Chung không biết mở lời làm sao, Trần Thục Mai lên tiếng thay thầy: "Lão Trương, tôi bắt được hai em học sinh gian lận mà khăng khăng không chịu nhận."

Trương giáo chủ vừa xử lý xong vụ việc của cán bộ học sinh và khai trừ ba trợ thủ đắc lực ban đầu, bây giờ đang lo tìm ai thay thế thì lại nhảy ra chuyện này, đúng là nhức đầu: "Gian lận? Cô cậu nào to gan thế?"

Tới khi nhìn rõ hai người sau lưng Ngô Quốc Chung, ông kinh ngạc: "Sao lại là hai đứa?"

Lần trước Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt giúp ông giải quyết chuyện lưu manh ngoài trường nên ông đã có cái nhìn khác về hai thằng nhóc này, cho rằng cả hai đều rất ngay thẳng, sao chẳng mấy chốc đã trở thành phần tử gian lận?

"Em cũng không biết tại sao lại là hai bọn em ở đây." Tưởng Nghiêu nói: "Dựa vào đâu mà đứa em chỉ tội không cần tới?"

Trần Thục Mai: "Vừa nãy tôi đã kêu học sinh đi gọi em ấy, lát nữa sẽ tới. Hai cậu suy nghĩ cẩn thận trước đi, đừng già mồm cãi cố."

Bà nói cứ như đã nhận định hai người họ gian lận không bằng.

Thằng ngồi cạnh Tưởng Nghiêu trong phòng thi nhanh chóng được gọi đến, đi theo Dương Diệc Lạc. Tên nó là Trịnh Phàm, học sinh lớp A6.

A6 cũng là lớp Trần Thục Mai dạy.

"Em chào thầy cô, có việc gì vậy ạ?"

Học sinh dốt bình thường có khi chỉ có kết quả học tập kém, nhưng học sinh dốt để bị xếp ngồi hai chỗ cuối phòng cuối cùng thì thông thường không chỉ là vấn đề về điểm số thấp.

Trịnh Phàm nhìn hiền lành nhưng thực tế là học sinh vừa lười kinh niên vừa mặt dày, bảo nó chủ động nhận mình gian lận gần như không có khả năng.

Quả nhiên sau khi Trần Thục Mai hỏi có gian lận hay không, Trịnh Phàm lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không ạ! Thưa cô Trần không phải cô cũng thấy mẩu giấy ở chỗ hai bạn ấy sao."

Trần Thục Mai gật đầu: "Biết rồi."

Tưởng Nghiêu: "Không phải chứ cô Trần, vì sao cậu ta nói thì cô tin mà hai bọn em nói cô lại không tin?"

"Cậu chỉ nói mình không gian lận, còn gì nữa đâu?"

"Nhưng em thật sự không gian lận."

Dương Diệc Lạc vẫn chưa đi, mím môi lấy can đảm nói: "Thưa cô, em cũng cảm thấy Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt sẽ không gian lận..."

"Em xen vào làm gì? Không liên quan đến em."

Bình thường Dương Diệc Lạc rất nhát gan, nói chuyện với giáo viên toàn thì thầm vấp lên vấp xuống, không biết hôm nay làm sao mà bỗng nhiên thẳng lưng, kiên định cất to giọng: "Thưa cô, cô không thể có cái nhìn phiến diện về học sinh như thế."

Ngô Quốc Chung và Trương giáo chủ đều ngạc nhiên, Trần Thục Mai chợt bối rối ra mặt.

Lần trước bà đã định đổi lớp phó học tập môn Toán, dè đâu sau đó điểm của Dương Diệc Lạc lại tăng trở lại nên lỡ mất cơ hội. Nể tình cậu vẫn ngoan ngoãn dễ bảo, bà miễn cưỡng cho cậu làm tiếp. Không ngờ bây giờ Dương Diệc Lạc vừa không thèm nghe lời vừa khiến bà mất mặt trước nhiều người, thật sự hối hận sao không đổi quách cậu từ lâu.

(Dịch) Để Ý Tôi Đi Mà - Cục Nước ĐáWhere stories live. Discover now