95.

125 14 6
                                    

"Đi thẳng vào đi, sẽ có người tiếp đón cậu." Cao Hi Văn biết thời gian là có hạn, vậy nên cô cũng nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Cô đang quan sát từng đường đi nước bước của Đới Manh trên chiếc camera giả dạng cúc áo được Đới Manh đeo bên ngoài áo vest. Chiếc camera ấy còn có chức năng định vị, Cao Hi Văn vừa quan sát hình ảnh thực từ camera truyền đến vừa quan sát định vị của Đới Manh trên mô hình 4D của đội IT.

Đới Manh thật cẩn thận mà bước vào bên trong.

Trước mắt cô là căn biệt thự bỏ hoang to lớn và cũ kỹ, rong rêu mọc đầy trên tường lẫn lối đi, có mùi ẩm mốc bốc lên ở khắp nơi trong căn nhà này làm cho mũi của cô có chút khó chịu.

Ở bên ngoài khuôn viên của tầng một, Đới Manh nhìn thấy có một nhóm người đang đứng đốt lửa bằng những cây củi dài. Bọn họ nhìn thấy Đới Manh đến thì lập tức nhìn nhau, không ai ra lệnh cho ai mà đồng loạt rút những cây củi nóng từ bên trong đống lửa ra, ào ạt tiến về phía Đới Manh.

Đới Manh hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần chiến đấu, trong đầu cô hiện giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất mà nhất định cô phải làm được, đó chính là cứu Dụ Ngôn.

Có đến bảy nam vệ sĩ đứng bao vây Đới Manh tại tầng một, mỗi người đều cầm trên tay cây củi vẫn còn ánh lửa nóng như muốn thiêu đốt da thịt. Ánh lửa từ những cây củi ấy cháy rực trong tay họ, chiếu sáng vào đôi mắt của Đới Manh trong đêm đen, khiến cho đôi mắt của cô cũng tựa như ánh lửa, rực cháy với lòng quyết tâm cứu cho bằng được ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô.

Đới Manh không hề nao núng hay sợ hãi trước đám người này.

Những người vệ sĩ xung quanh cầm những cây củi dài đang cháy, ngọn lửa nhảy múa trong không khí, sẵn sàng tấn công về phía của Đới Manh. Đới Manh không hề chần chừ, cô lướt nhanh về phía trước, thân hình nhanh nhẹn như một làn gió mùa thu, nhẹ nhàng uyển chuyển né những đòn tấn công đầy uy lực của họ. Mỗi khi cây củi cháy ấy vụt qua, cô đều phản xạ nhanh để tránh khỏi ngọn lửa đang táp lấy mình kia.

Biết mình không nên để mất quá nhiều sức cho những tên này, Đới Manh nhanh chóng chuyển thế trận từ phòng thủ sang tấn công mạnh mẽ. Với mỗi cú đá, cú đấm như xé toạc cả gió mà đánh đến của Đới Manh đã khiến cho vài người trong số họ phải sợ hãi mà lùi về phía sau. Cô xử lý những tình huống nguy hiểm bằng sự khéo léo và nhanh nhạy của mình, khi thì lộn ngược qua một cây củi cháy đang lao về phía mình rồi thẳng chân đá vào chủ nhân của cây củi ấy, khi thì dùng cây củi của người đã bị hạ gục để phản công với những tên còn lại, đẩy họ vào thế khó.

Chiến đấu với một người nhanh nhẹn như Đới Manh, những người đàn ông kia dần dần cạn kiệt sức lực, sự phối hợp của họ cũng bắt đầu trở nên rời rạc không cùng lúc. Ngược lại thì Đới Manh như đã được làm nóng cơ thể, cô tự tin từng bước từng bước đánh gục họ chỉ bằng một đòn đánh duy nhất.

Tiếng rên la trong đau đớn của những người đàn ông kia vang bên tai của Đới Manh, Đới Manh khẽ hít sâu một hơi để lấy lại sức. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đảm bảo không còn một ai nữa thì mới tiếp tục đi vào bên trong căn nhà hoang.

[Đới Ngôn] Vòng Lặp Của Hi VọngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ